Xác định chức năng ngữ pháp của đại từ tôi trong từng câu dưới đây: 1. Tôi đang học bài thì Nam đến. 2. Người được nhà trường biểu dương là tôi. 3. Cả nhà rất yêu quý tôi. 4. Anh chị tôi đều học giỏi. 5. Trong tôi, một cảm xúc khó tả bỗng trào dâng.
Một bên là con dâu, một bên là ra nước ngoài. Mẹ Thẩm Nam Thành quyết định rời đi. Không quá ba tháng, ở đất nước Mỹ xa xôi, ông của cậu đã hoàn thành mọi thủ tục xác nhận quan hệ, thay bọn họ hoàn tất mọi giấy tờ chứng nhận có liên quan đến việc nhập cư.
Mau buông ra, tôi là chị dâu của cậu - Chương 1: Người đàn ông bí ẩn(1) -'Đưa phu nhân vào phòng đi'. Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra, bà là quản gia ở Đường gia này - quản gia Trần.
Giọng cô nức nở vì bị cậu khơi dậy du͙ƈ vọиɠ. Đường Duật Hành hiểu ra, liền tạm chấp nhận cho cô, môi cậu di chuyển xuống ngực cô, đánh dấu chủ quyền ở phần ngực đảy đà ấy. Cậu cời chiếc áo của cô xuống hơn nữa rồi xoa nhẹ hông cô. Hai mắt dần mờ
Nguồn tin trên Mirror cho hay Romeo Beckham đóng vai trò như trung gian hòa giải mâu thuẫn giữa gia đình và chị dâu. Chàng trai 20 tuổi nói chuyện điện thoại với anh trai vào buổi sáng, chiều và tối để hàn gắn rạn nứt hai bên. "Hai gia đình căng thẳng và Brooklyn bị giằng xé ở
Khương Gia Hy - đại tiểu thư của Khương gia, nhưng cô lại không được sống như thân phận của mình. Năm 25 tuổi, cô gả vào Đường gia để cứu sự nghiệp của Khương gia. Đường gia - một gia tộc bí ẩn với nhiều chuyện khó hiểu xảy ra. Cô vô tình bị cuốn theo mâu thuẫn của anh em họ Đường. Trớ trêu thay
9Wklq. \- 'Được rồi\, mau xuống dùng bữa sáng thôi\, mọi người còn phải đi làm\.' Bà Lâm nói\.Bữa sáng trôi qua nhanh chóng, sau bữa sáng cô đi lên phòng, Đường Gia Huy cũng lên phòng lấy áo để đi làm. Khương Gia Hy tuy không muốn nói chuyện cùng người đàn ông này, nhưng chuyện vết máu trên drap giường khiến cô không thể không nhắc đến.\- 'Cái kia\.\.\.chuyện đó\, vết máu trên\.\.\.là anh làm sao?' Giọng cô ngày càng nhỏ dần\, cuối cùng cúi thấp mặt xuống\.Đường Gia Hy thật chán ghét bộ dáng luôn tỏ ra đáng thương của cô, anh ta nhếch mép 'Khương Gia Hy, cô đừng bày ra bộ dạng đó, cô là có chút giá trị nên mới được gả vào đây, nếu không có vết máu kia thì người rắc rối sẽ là tôi, vì vậy cô đừng đứng đây ảo tưởng.'Nói rồi anh ta mở cửa bước ra ngoài, Khương Gia Hy nắm chặt tay lại để móng tay ghim vào lòng bàn tay cô, ngày trước còn ở bên mẹ, cô có thể khóc, nhưng bây giờ thì không thể, ở đây chỉ có một mình anh ta khi dễ cô, vẫn tốt hơn ở nhà gấp vạn Gia Hy lấy điện thoại gọi cho bạn thân của mình - Tần Tử Ngạn. Chuyện cô kết hôn chỉ có mình cô ấy biết, chuyện cô không có được một hôn lễ đàng hoàng cũng chỉ có cô ấy biết, tất cả, tất cả mọi chuyện...bao nhiêu năm nay ngoài mẹ cô ra, chỉ có cô ấy là lắng nghe và quan tâm một ngày cô phải xuống từ đường của Đường gia để học về phép tắc trong nhà, chớp mắt đã hết một ngày. Trời cũng đã tối, gần đến giờ mọi người từ Đường thị trở về, Khương Gia Hy đi lên phòng thay quần thang rất rộng, bên ngoài chỉ bật đèn pha lê mờ ảo, ở lầu hai này chỉ có một phòng ngủ của cô và đối diện là thư phòng của Đường Gia Huy, còn những lầu khác cô chưa dám lên tay đặt lên khóa cửa, bất chợt từng bước chân truyền đến, Khương Gia Hy nhíu nhẹ đôi lông mày lá liễu, hình như là có người đang đi lên cầu thang?Tiếng bước chân đã gần cô trong gang tấc...Có lẽ là Đường Gia Huy đã trở về?Cô quay người lại, cả thân người cứng đơ lại, hai mắt cô nhìn chăm chăm vào người phía trước, người đàn ông phía trước kia chính là?Chính là người đã bước vào phòng cô đêm hôm chạm mặt nhau rồi, cậu chính là nhị thiếu gia sao? Là người mà sáng nay quản gia Trần và mẹ chồng cô nhắc Duật Hành đã nhìn thấy cô, cậu vẫn từ tốn bước từng bước. Khương Gia Hy lo sợ, ở đây chỉ có hai người họ, nếu để ai phát hiện e sẽ không lấy lại tinh thần, vội mở cánh cửa phòng ra rồi vội vàng đóng lại.\- 'Trốn tôi sao?' Một lực mạnh mẽ ngăn cánh cửa lại\, Khương Gia Hy hớt hãi không biết làm thế nào\.Cô nhớ lại đêm qua, cả người run lên, đêm qua họ là loạn luân sao? Nếu mẹ chồng cô biết chuyện này, mọi chuyện sẽ thế nào?Thật sự không dám nghĩ đến, cô đề phòng hỏi 'Cậu muốn làm gì?'\- 'Chị biết tôi là ai rồi sao?' Đường Duật Hành hỏi lại\, cậu đẩy mạnh cửa đi vào trong\.'Cạch' Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ có hai người họ. Khương Gia Hy lui về sau liền bị cậu áp vào tường.\- 'Đêm qua cậu rõ ràng biết tôi là chị dâu cậu\, tại sao lại làm như vậy?' Cô đưa mắt nhìn cậu\, hai tay đặt trước ngực muốn đẩy cậu ra\, giọng nói có chút tủi thân và oán trách\.Đường Duật Hành im lặng nhìn đôi mắt ngập nước của cô, sau lớp nước đó là hình ảnh của là nước mắt, tại sao phụ nữ khi có chuyện đều dùng nước mắt để giải quyết? Mẹ anh năm xưa cũng đã dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện, nhưng đến cuối cùng thì thế nào?Vô ích...Tất cả đều vô ức cậu quay lại 18 năm cậu ngày trước rất đẹp, không biết có bao nhiêu người đã thầm thương trộm nhớ bà nhưng bà lại không đồng ý, bà ngốc nghếch đi yêu bố anh - một người đàn ông đang có một vợ và một đứa cư nhiên trở thành tiểu tam bị người đời chửi mắng, ghét bỏ, khi quyết định kết thúc mối quan hệ này thì bà phát hiện đã mang thai cậu được hai đã có ý định phá đi, nhưng cuối cùng đã thay đổi vì lời hứa của bố anh, ông đã hứa những gì?Hứa sẽ cho bà một danh phận, hứa sẽ yêu thương chăm sóc bà, hứa sẽ mãi bên cạnh bà và yêu dù lí trí đến đâu cũng trở nên ngu si, bà một lần nữa tin lời bố Đường gia, những ngày bà khóc còn nhiều hơn những ngày bà cười gấp ba lần, bị mẹ cả của cậu khinh rẻ, hành hạ. Nhưng những lúc như vậy thì người anh gọi là bố đang ở đâu?Ông vùi đầu vào công việc, suốt ngày cũng chỉ có tiền, tiền và cậu lên bốn tuổi, cũng đã có nhận thức hơn, cậu hay nhìn thấy mẹ mình ngồi khóc sau vườn hoa một mình, nhưng trước mặt cậu, mẹ lại vui vẻ bình lần mẹ cả dùng gia pháp với mẹ cậu, cậu đều đứng bên cạnh chứng kiến nhưng không thể làm gì. Sau mỗi lần như vậy mẹ cậu đều ôm cậu vào lòng và giọt nước mắt nóng hổi ấy chảy xuống tay cậu, chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu đã hiểu hết mọi đã từng nói với mẹ rằng mình hãy bỏ trốn đi, nhưng mẹ cậu vẫn mù quáng ở lại để chịu đựng, lúc ấy cậu rất hận sao lại không rời đi? Nếu đã không rời đi vậy tại sao bà vẫn khóc? Nước mắt sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?Năm cậu tròn năm tuổi, mẹ cả đã cho người hãm hiếp mẹ cậu chỉ vì muốn đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi Đường gia, bà ta sợ sau này cậu sẽ chiếm tài sản của Đường hôm ấy, cậu trốn trong tủ, bị trói chân tay lại, lúc bố cậu trở về nhà, cậu rất muốn kể cho ông ấy nghe, nhưng cuối cùng...Ông ta đã hiểu lầm mẹ cậu, quá oan ức mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn, trước khi mất bà ấy cũng khóc, khóc rất từ ngày đó tính tình cậu trở nên lầm lì hơn, và cậu luôn nuôi một nguyện vọng đó chính là TRẢ cả cậu sẽ giành lại, giành lại từng thứ một, 18 năm qua chịu đựng trong căn nhà này đã quá đủ, cậu đã quá chán ghét khi phải nhìn thấy những gương mặt này bây giờ người phụ nữ này cũng dùng đến nước mắt, liệu nó giải quyết được chuyện gì sao?Cậu cười nhạt, chẳng qua cậu muốn lợi dụng cô nên mới chơi trò mèo vờn chuột này, chứ thật ra những người ở Đường gia này cậu đều không có thiện cảm với bất cứ một ai.
Khương Gia Hy cau mày lại vì lực ở tay cậu quá mạnh khiến cho cô thấy đau 'Tôi không có...tất cả chỉ là hiểu lầm.'Giọng cô nghẹn lại, tại sao cô nói gì, giải thích chuyện gì cũng không ai chịu nghe, chịu tin cô, từ bé đến lớn đều như vậy.'Cốc...cốc...cốc..' Lúc này người giúp việc mang thuốc lên cho cô, Đường Duật Hành nhìn cánh cửa rồi đứng dậy 'Hãy tìm cách đuổi họ đi, tôi không có thói quen đứng chờ lâu trong phòng tắm của người khác.'Cậu vừa đóng cửa phòng tắm thì cánh cửa phòng ngủ đã mở ra, một người hầu gái mang thuốc đi vào 'Đại phu nhân, để tôi giúp cô bôi thuốc.'Khương Gia Hy khẽ chống tay ngồi dậy 'Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.'\- 'Nhưng vết thương của cô ở phía sau lưng\, làm sao có thể tự bôi được\.'Cô cắn môi, không biết trả lời thế nào. Cuối cùng lên tiếng.\- 'Tôi chắc chắn tự làm được\. Cảm ơn\.'Người hầu gái không nói gì nữa, đặt lọ thuốc xuống rồi mở cửa đi ra ngoài. Đường Duật Hành đi ra, cậu khóa cửa phòng lại rồi lạnh lùng nói.\- 'Đứng lên\.'Khương Gia Hy nhìn cậu, hiện tại cô đang bị thương, ngồi cũng thấy khó khăn, làm sao có thể đứng lên được. Đường Duật Hành cởi chiếc áo khoác vest ra rồi tiếp theo là chiếc cravat.\- 'Chị không định đi gội rửa mùi của người đàn ông kia sao? Hay vẫn lưu luyến đến mức không rời được\.'Khương Gia Hy ấm ức nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, nước mắt vừa thu lại đã tiếp tục rơi xuống, cô cố gắng bước xuống giường, giữ bản thân mình không bị chảo đảo, từng bước khập khiễng đi vào phòng Duật Hành thở dài, cậu dứt khoác đi đến vác cô lên vai đi vào phòng tắm. Khương Gia Hy giật mình la lên một không thương tình xé đi bộ quần áo trên người cô, bật vòi nước lên , tiếp theo cậu tự cởi quần áo của mình ra, dòng nước lạnh lẽo xối lên lưng cô khiến cô đau đến phát khóc, nơi vết thương xót và chảy tay cô che đi phần ngực đẩy đà của mình, dòng nước đã làm cả hai ướt sủng, Đường Duật Hành đè cô vào tấm kính, tấm kính lạnh ngắt chạm đến vết thương cô, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khẩn cầu.\- 'Rốt cuộc ngoài Đường Gia Huy\, ngoài tôi và người đàn ông vừa rồi thì còn người nào khác đã nhìn thấy cơ thể chị?' Cậu không hiểu sao thấy rất khó chịu\, trước giờ cậu không hề biết cảm giác ghen là gì\, nhưng hôm nay\, cậu đã biết\, cảm giác này rất khó chịu\, như một cơn sóng mạnh mẽ dâng trong lồng ngực cậu\.Khương Gia Hy dường như không thể chịu đựng được nữa, cô cố thoát khỏi tay cậu, khuôn mặt không còn giọt máu, đôi môi vì lạnh mà trắng bệch đi.\- 'Trước mặt người đàn ông khác chị có phản kháng như hiện tại không?' Cậu hỏi\.Khương Gia Hy cụp mắt xuống, Đường Duật Hành hít thở sâu, cậu như sắp phát điên lên vì cô, dứt khoát tắt vòi nước rồi nhấc bổng cô lên đi ra giường. Cả cơ thể không mảnh vải che thân nằm trên chiếc giường to lớn, một bức tranh hoàn Gia Hy đau đến phát ngất đi, tiếp theo cả cơ thể to lớn của cậu đè lên người cô, một chân cậu chen vào giữa hai chân cô, bàn tay càn rỡ xâm phạm nơi tư Gia Hy sợ hãi khép chân lại 'Đừng..'\- 'Chị từ chối tôi nhưng lại đi tìm đàn ông khác\, tôi chắc chắn bản thân có khả năng để thỏa mãn được chị\.' Nói rồi cậu cúi đầu xuống mạnh bạo cắn mút đôi môi lạnh ngắt của cô\.Khương Gia Hy không còn sức lực phản kháng, hai bên mắt nước mắt rơi lả chả. Lần này cậu đã quyết tâm rồi, dù cô có khóc thế nào đi nữa thì cậu cũng sẽ chẳng buông cô hề có bất kì màn dạo đầu nào, cậu nâng thắt lưng của cô lên rồi trực tiếp đưa vật cứng rắn kia đi vào.\- 'A\.\.' Khương Gia Hy la lên một tiếng\, cả người bị rút hoàn toàn sức lực\, cái thứ to lớn ấy xâm phạm nơi cấm địa non nớt khô khan của cô\, cô đau đến chết đi sống lại\.Và một sự thật luôn hiện hữu trong đầu cô đó chính là cô đã thất thân với em chồng Duật Hành thở gấp, kinh ngạc nhìn cô, bên dưới chật hẹp, đặc biệt cậu còn cảm nhận được một thứ gì đó bị xé rách ra.\- 'Hức\.\.' Khương Gia Hy ôm mặt khóc lóc tuyệt vọng\, thật sự cô đã chẳng giữ nổi nữa rồi\.Đường Duật Hành hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại rơi vào tình thế này, cậu im lặng vài giây rồi trong lòng vui vẻ hẳn lên, cô vẫn còn lần đầu có nghĩa là cô không hề qua lại với người đàn ông nào khác, cô và Đường Gia Huy cũng chưa có chuyện gì.\- 'Hy\, chị đừng nghĩ tôi sẽ hối hận về chuyện này\.\.' Cậu nói rồi hôn lên đôi mắt đãm lệ của cô\, một nụ hôn ấm áp\.Đôi môi cậu đi dần xuống dưới bên ngực cô, hôn rồi cắn, cắn rồi mút, cậu như đứa trẻ, kiên nhẫn vùi đầu vào đó như thể mong muốn làm cô vui. Bên dưới cậu càng ngày càng lớn ra, nhưng nơi tư mật kia chỉ mới ẩm ướt, không chịu dung Gia Hy nắm lấy drap giường, một chút sức lực phản kháng cũng chẳng còn, vì vừa đau ở lưng, vừa đau bên dưới, không ngất thì đã quá may cho cô rồi.
Bạn đang đọc truyện Mau Buông Ra, Tôi Là Chị Dâu Của Cậu của tác giả 阮氏芳. \- 'Đưa phu nhân vào phòng đi'\. Giọng nói của một người phụ nữ trung niên phát ra\, bà là quản gia ở Đường gia này \- quản gia Trần\. Một người hầu gái cung kính gật đầu 'Vâng'. Cô hầu gái đi đến cạnh một người phụ nữ đứng kế bên đang mặc bộ váy cưới cổ điển màu đỏ , cùng với nhiều họa tiết phượng hoàng, cô chính là Khương Gia sự thành bại của Khương gia nên cô phải đồng ý gả cho Đường gia, nhưng bất hạnh thay cô lại không được tổ chức hôn lễ như những người phụ nữ khác, mà chỉ đến giờ bên Đường gia mới đến rước dâu. Đã vậy cô còn phải đi cửa sau và rước vào ban đêm, trên đường đến đây không biết bao nhiêu lần co cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Khương Gia Hy khó hiểu, tại sao đến giờ mà vẫn còn bộ trang phục cổ như vậy, còn cả tấm màn che đầu màu đỏ, thật kí quái.\- 'Phu nhân\, mời cô đi theo tôi\.' Người hầu gái đỡ lấy cô dẫn đi vào trong\. Cơn gió thổi qua khiến cành cây khô tạo nên tiếng 'xào xạc', tiếng cú kêu nghe thật man rợ, từng bước từng bước khập khiễng đi vào. Cô được đưa vào một căn phòng rộng lớn, bên trong không bật đèn mà chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những cây nến. Cô được đỡ ngồi xuống giường. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài và Cận Thân Bảo Tiêu.
Đường Duật Hành đóng cánh cửa phòng của mình lại, Thụy Nhan đã nhanh chân chạy vào trong, cô nhìn cậu cười như mình mới làm được điều gì đó rất vinh quang.\- 'Phòng anh vẫn như thế\, không có gì thay đổi cả\.' Cô nhìn xung quanh rồi nói\.Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat 'Nam nữ ở chung một phòng sẽ không hay, bây giờ chúng ta đều đã lớn...em xem rồi nhanh chóng đi ra ngoài.' Nói rồi cậu bước thẳng vào phòng Nhan cười 'Em không lo thì anh lo gì chứ?'Cậu bật vòi nước lạnh lên, dòng nước xối từ trên đỉnh đầu xối xuống, mái tóc nhanh chóng bị ướt nhẹp, những giọt nước đọng lại trên từng cơ ngực, cơ bụng của cậu, hai tay vuốt nước từ mặt lên đến giờ Thụy Nhan trở về chỉ khiến mọi việc trở nên rối tung, cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới họ chưa chắc đã giúp được gì cho Nhan mở tủ quần áo ra xem rồi sờ lên từng chiếc áo, từng chiếc cravat, khẽ mĩm cười, anh vẫn vậy, từ trước đến giờ chỉ có sơ mi một màu trắng, cravat tối đến chiếc tủ bên cạnh, cô hơi hốt hoảng khi một hộp quà rơi xuống đất, Thụy Nhan cúi xuống nhặt lên, nhìn địa chỉ được gửi từ Mỹ, đặc biệt đây còn chính là chữ viết của cô. Cô nhìn vào trong tủ, cả một tủ đều là những hộp quà trước đây cô cẩn thận gói gửi về cho anh, anh không mở ra xem sao?'Cạch' Cánh cửa phòng tắm mở ra, Đường Duật Hành mặc một chiếc áo choàng tắm, chiếc dây ở bên hông cột lại lỏng lẻo, mái tóc không còn nước đọng nhưng vẫn bị ướt, trông anh lúc này thật quyến Nhan ngây ngốc nhìn cậu, quên cả bản thân định hỏi gì. Đường Duật Hành nhìn hộp quà trên tay cô, khẽ nhíu mày.\- 'Em làm cái gì vậy?'Thụy Nhan cúi đầu xuống, hai má khẽ đỏ lên 'Ai bắt anh mặc như thế cơ chứ?' Rồi cô ta ngẩng đầu lên, giọng oán trách 'Sao anh không mở ra xem, anh chê chúng sao?'Đường Duật Hành cầm lấy gói thuốc lá rồi lấy ra một điếu 'Tôi không có thời gian mở ra xem...'\- 'Không sao\, anh cất ở trong tủ như vậy cũng được\, ít nhất anh vẫn giữ nó bên mình\.' Cô ta nói một câu liền xóa sạch tội của cậu\, cũng như an ủi bản thân mình\.Đường Duật Hành mở cửa sổ đi ra ngoài ban công, miệng phả ra một làn khói trắng, chỉ có thuốc lá bây giờ mới khiến câu bớt đau đầu. Nhìn xuống phía dưới vườn hoa, hàng lông mày khẽ nhíu phụ nữ này bị bệnh sao? Chỉ cần rảnh rỗi liền ra vườn hoa đi dạo, ít nhất cũng phải biết bây giờ sương đang xuống, dễ bị ốm chứ?\- 'Anh đang nhìn gì vậy?' Thụy Nhan đi ra\, nhìn theo ánh mắt của cậu rồi hỏi\. Cô ta nhìn cậu rồi lại nhìn xuống bên dưới\, đó chính là Khương Gia Hy\, vợ của Đường Gia Huy mà\.Trong lòng bỗng nhiên nổi lên tia cắm ghét, Đường Duật Hành đi vào trong, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi bấm một dãy số.\- 'Anh gọi cho ai thế?' Thụy Nhan đi theo vào trong\, hỏi\.Đường Duật Hành chỉ nhíu mày vì tiếng chuông quá lâu vẫn chưa có ai bắt khi nghe thấy giọng cô cùng tiếng gió làu bên đầu dây 'Alo.'\- 'Đi lên phòng đi\.' Cậu dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch\, giọng hơi khàn vì khói thuốc vẫn còn trong cổ họng\.Bên dưới, Khương Gia Hy theo bản năng nhìn lên phòng của cậu, Thụy Nhan đang đóng cánh cửa bằng kính lại, bàn tay cô khẽ nắm chắc chiếc điện thoại, hai người họ đang ở cùng nhau sao?Ở cùng vị hôn thê còn quan tâm đến cô làm gì chứ? Muốn cô trở thành một kẻ phạm tội tiểu tam nữa sao? Khương Gia Hy lạnh lùng nói 'Cậu không có quyền gì để ép buộc tôi cả. Vị hôn thê của cậu cũng đã trở về, tôi xin cậu, từ giờ buông tha cho tôi đi, chuyện chúng ta nếu để nói người biết sẽ không hay. Để anh hai cậu biết cũng sẽ không hay.' Những lời cuối cùng cô càng kiên quyết phải vạch rõ mối quan hệ này một lần nữa, ai cũng có cuộc sống riêng, cô không làm phiền họ thì xin họ cũng đừng làm phiền cô.\- 'Chị nói lại lần nữa\.' Đường Duật Hành nghiến răng nói\.Thụy Nhan bên cạnh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt đó, giọng điệu đó, có lẽ là anh đang tức giận, nhưng tức giận vì chuyện gì.\- 'Nói một ngàn lần\, vạn lần tôi vẫn nói như vậy\. Xin cậu\.\.\.tôi đã quá mệt mỏi rồi\.\.\.' Giọng cô nhỏ dần\, sau đó là tiếng gió 'ù ù' không ngừng\, cuối cùng là những tiếng 'tút\.\.\.tút\.\.'Gân trên bàn tay cậu nổi càng rõ, rất được.\- 'Duật Hành\.\.\.' Thụy Nhan định nói gì đó thì điện thoại trong túi reo lên\, cô ta đành nghe máy 'Mẹ\, con nghe ạ\.'\- 'Không định về sao? Ta và cha con đang đợi ở dưới xe đây\, muộn rồi\, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian mà\.' Mẹ cô nói\.Thụy Nhan nhìn cậu rồi lễ phép nói 'Vâng, con xuống ngay đây ạ.' Cô ta tắt máy rồi nhìn cậu, cười 'Đến giờ em phải về rồi, bữa khác sẽ lại đến chơi, anh nhớ đi ngủ sớm đi...chuyện vừa rồi em coi như chả thấy gì đâu.'Đường Duật Hành im lặng, gương mặt nghiêm chỉnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính. Thụy Nhan cắn môi rồi rời đi, mấy năm không gặp, tình cảm có thật là đã phai nhạt đi, nhưng cô chắc chắn sẽ không để điều đó xảy Duật Hành là của cô, mãi mãi sẽ là của cô đi rồi, cậu liền đi ra khỏi phòng, trong lòng phừng phừng lửa giận vì câu nói vừa rồi của Khương Gia Hy, bước chân càng nhanh càng dứt khoát đi xuống vườn hoa.\- 'Duật Hành\, con lên thư phòng đi\, ta có chuyện muốn nói với con và Gia Huy\.' Lúc này mẹ cả cậu gọi lại\, giọng nghiêm túc\.Hàng lồng mày chau lại 'Lên thay quần áo đi đã.'
Tác giả Tác Giả Nguyễn Ngọc Trân Quế Tình Trạng Hoàn Thành Thể loại Đô Thị, Ngôn Tình, Sắc, Sủng, Nguồn Sưu tầm Trạng thái Full Khương Gia Hy - đại tiểu thư của Khương gia, nhưng cô lại không được sống như thân phận của mình. Năm 25 tuổi, cô gả vào Đường gia để cứu sự nghiệp của Khương gia. Đường gia - một gia tộc bí ẩn với nhiều chuyện khó hiểu xảy ra. Cô vô tình bị cuốn theo m& ...
Tiểu Ngạn càng vùng vẫy thì nước vào miệng càng nhiều, cô đã ướt như chuột lột, người lại càng ngày càng chìm xuống, mạnh mồm vậy chứ thật ra cô vẫn còn muốn sống lắm. Cô còn chưa được biết cảm giác cùng một người đàn ông như thế nào, chưa được đi du lịch, còn chưa ăn hết đồ ăn ngon, chưa làm rất nhiều. Không thể chết Vỹ ung dung đứng trên bờ nhìn xuống, Tiểu Ngạn đành chịu thua, cô mếu máo, giọng đầy nỉ non.\- 'Tôi sai rồi\.\.\.hức\.\.ở dưới lạnh lắm\.\.' Hai chân quơ loạn xạ để mình được nổi lên hít không khí\.Trần Vỹ thu lại nụ cười đắc ý 'Là em không ngoan..' Nói rồi anh ta nhảy xuống cùng 'Dù sao cả ngày cũng chưa tắm, tắm sạch một chút, lát tôi còn hảo hảo yêu thương em.'Bàn tay anh ta càn rỡ xoa mông cô, Tiểu Ngạn nhíu mày, muốn cho anh ta một cước vào hạ bộ, nhưng nhớ ra mình đang bị trói, nếu anh ta tức giận thả cô ở đây, ngày mai cô sẽ chỉ còn là không khí, không được, không được, phải kiềm Duật Hành khóa trái cửa lại rồi thả cô xuống chiếc giường rộng lớn của mình, cơ thể mảnh khảnh của cô tưng lên rồi hạ xuống, Khương Gia Hy cố ổn định cơ thể.\- 'Cậu định làm gì\.\.?' Cô lùi ra sau\, gương mặt đầy cảnh giác\.Đường Duật Hành cởi một chiếc cúc đầu tiên của áo mình 'Chị biết rồi còn hỏi.'Khương Gia Hy lùi ra sau 'Không được.' Cậu đã có người phụ nữ trong lòng, tại sao còn đụng vào cô, đụng vào người phụ nữ khác, cô thấy rất khó chịu về điều này.\- 'Đừng\.\.' Cậu nằm đè lên cơ thể cô\, môi ngấu nghiến hôn lên đôi môi cô\, Khương Gia Hy không thở được\, cố gắng vùng vẫy\.Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô 'Tôi sẽ xem như những lời vừa rồi của chị là nhất thời.'\- 'Dừng lại\.\.\.cậu đừng quá đáng thêm\.\.\.'Đường Duật Hành ngang tàng hôn lên cổ cô, Khương Gia Hy khó chịu vì mùi rượu và thuốc lá trên cơ thể cậu. Nhưng cô chợt cảm thấy có gì đó lạnh lạnh trên cổ mắt mở to hết cỡ, là máu, cậu bị chảy máu Duật Hành bụm chặt lấy mũi mình, bước xuống giường đi vào phòng tắm, những giọt máu đỏ tươi rớt xuống drap giường, rớt xuống sàn nhà. Khương Gia Hy vội định thần, chạy theo Duật Hành cúi đầu lấy nước rửa sạch máu ở tay và mũi.\- 'Cậu\.\.không sao chứ?' Khương Gia Hy đứng ngay bên cạnh cậu\, gương mặt đầy lo lắng\, phải\, cô thực sự đang rất lo cho cậu\, nhưng chẳng hiểu vì sao lại lo đến vậy\.Đường Duật Hành tắt vòi nước, rút chiếc khăn lau sạch mặt, Khương Gia Hy thấy cậu không trả lời thì khẽ cắn lấy một chiếc khăn khác rồi nhúng vào nước.\- 'A' Khương Gia Hy bất ngờ la lên một tiếng\, cô bị cậu bế ngồi lên bệ rửa mặt\, tiếp theo cậu dùng khăn lau sạch máu trên cỏ cô\.Khương Gia Hy hơi lúng túng vì hành động của cậu, không yên tâm lắn nên cô nắm lấy áo bên hông cậu, Đường Duật Hành vẫn bình thản.\- 'Vừa rồi\.\.\.cậu chảy nhiều máu như vậy\.\.\.' Cô khẽ nói\.Đường Duật Hành hờ hững trả lời 'Trời mùa khô, chảy máu mũi là chuyện bình thường.'Năm nào vào thời điểm này cậu cũng bị chảy máu mũi, còn thêm cả uống rượu và hút thuốc, chỉ là lần này chảy nhiều hơn.\- 'Xuống\.' Cậu đặt chiếc khăn xuống bên cạnh\, miệng nói mỗi một từ\.Khương Gia Hy nhìn xuống dưới, cô hơi thấp nên xuống khó khăn, cậu liền ôm lấy một bên hông cô rồi ôm xuống.\- 'Cậu đừng uống rượu nữa\.\.\.hút thuốc cũng chẳng tốt cho sức khỏe\.' Cô nhìn vào tấm lưng to lớn của cậu\, không kìm được nhắc nhở\.Đường Duật Hành tắt vòi nước, quay lại nhìn cô, ánh mắt quét từ trên xuống rồi đi ra ngoài. Khương Gia Hy bước Duật Hành ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu ra sau, hai mắt hơi nhắm lại 'Cũng muộn rồi, chị về nghỉ ngơi đi.'Khương Gia Hy định bước đi thì thấy tay cậu đang xoa hai bên thái dương, cô thấy có chút xót 'Cậu bị đau đầu sao?'Đường Duật Hành tưởng cô đi rồi, nhưng không ngờ...Cậu không nói gì, thả lỏng tay xuống, hai mắt tiếp tục nhắm lại.\- 'Lại đây\.' Thấy cô đứng mãi\, cậu mở mắt ra\, giọng nói như ra lệnh\.Khương Gia Hy bước về phía cậu, Đường Duật Hành kéo cô ngồi lên đùi mình, Khương Gia Hy giật mình khẽ cựa người, cậu nói 'Xoa ở đây một chút, hơi đau.'Cậu giờ như một đứa trẻ thích làm nũng, hai mắt cứ nhăm lại, giọng nói dịu hơn rất nhiều. Cô đưa hai tay xoa hai bên thái dương cho cậu, ánh mắt quan sát từng góc cạnh trên gương mặt tuấn tú cùng họ vẫn ở chung một chỗ, vạch rõ đến đâu thì càng mờ ám đến đây. Cánh tay cậu xiết chặt lấy eo cô, hàng lông mày từ từ dãn ra, hơi thở đều đặn hôm sau...Biệt thự của Trần Vỹ, anh ta bị những ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào thì khó chịu động đậy hàng lông mi dày rồi mở mắt ra, chiếc chăn che đi một phần cơ thể vạm vỡ đầy dấu sang bên cạnh, chỗ đã trống từ lúc nào. Anh ta cầm lấy chiếc áo choàng, mặc vào rồi bước xuống giường đi vào phòng có ai, bên ngoài cũng không có ai. Người phụ nữ kia đi đâu rồi, đêm qua thật như một giấc mơ, nếu không có vết máu trên giường kia thì anh đã nghĩ đó là một giấc mơ rồi.\- 'Người phụ nữ kia đi đâu rồi?' Anh bước xuống nhà\, hỏi người giúp việc\.Một người cúi đầu 'Thiếu gia, sáng nay tiểu thư ấy đã rời đi...cô ấy còn..còn..còn...'\- 'Làm gì?' Trần Vỹ nhíu mày vì sự ấp úng của cô ta\.Người giúp việc nói 'Cô ấy đã lấy con sư tử bằng đá quý đi rồi ạ, chúng tôi có ngăn nhưng...'Khá lắm, Tiểu Ngạn, đấy chính là vật mà anh ta quý nhất, vì đã thằng được cả trăm người trong buổi đấu lại anh ta có một đêm tuyệt vời. Anh ta cũng không ngại, biết đâu họ vẫn còn gặp nhau.
mau buông ra tôi là chị dâu của cậu