Tổng Tài: Anh Sai Rồi. Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý, lại trở thành vợ của người đàn ông giàu nhất Đế Đô. Cô tận hưởng cuộc sống mà
Trạng thái: Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý, lại trở thành vợ của người đàn ông giàu nhất Đế Đô. Cô tận hưởng cuộc sống mà bao người mơ ước.
Đọc truyện Tổng tài! anh sai rồi full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com.Review Tổng tài! anh sai rồi, Tổng tài! anh sai rồi review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.. Cô vừa mới chết trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị
Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) - Chương 1006. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; "Trước đây là anh ngu ngốc, không chịu hiểu, hiện tại, anh cuối cùng cũng biết bản thân sai rồi." Mộ Phi ôm cô vào lòng: "May
Tổng Tài! Anh Sai Rồi Chương 7: Vũ nhục cô! Vẫy vẫy tay chào anh rồi quay lưng rời đi. Đại Vỹ nghĩ thầm sao bây giờ vẫn còn nữ chủ nhân thân thiện như vậy chứ? lắc lắc đầu lái xe đến công ty Hàn Tổng đang chờ.
If1jK. An Nhiên hôn mê ba ngày lền không tỉnh, cứ mê man như thế miệng luôn lẩm bẩm kêu đau, lần này Hàn Nguyên Phong không gọi bác sỹ tới mà gọi cho Nhất Thiên anh mới đi công tác từ nước ngoài trở khi khám tổng quát cho cô Nhất Thiên chạy tới gần Nguyên Phong hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ trên chiếc giường gương mặt xinh đẹp giờ đỏ bừng bờ môi mấp máy như có như không, Nhất Thiên lên tiếng_ Nguyên Phong! thể trạng cô ấy rất yếu không được thêm được bất kì một sự dày vò nào nữa nếu không...Nguyên Phong cắt ngang_ Bắt buộc phải Do cơ thể suy nhược kèm theo ý thức sống của cô ấy không còn nên đây là tâm bệnh là không muốn bao giờ tỉnh dậy nữa..._ Không còn cách nào nữa sao?_ còn!Nguyên Phong gấp gáp_ Nói!Nhất Thiên nhìn thấy hết biểu cảm của Nguyên Phong anh lắc đầu nhẹ giọng_ Lấy tâm bệnh trị tâm bệnh, một là điều mà cô ấy yêu nhất hai là điều mà cô ấy ghét Phong trầm ngâm từ ngày đầu gả vào Hàn Gia, Anh chỉ biết An Nhiên rất yêu anh không từ thủ đoạn để kết hôn với anh, còn cô ghét gì nhất anh cũng chưa từng quan tâm, nhưng có một lần anh lấy trại trẻ mồ côi ở thành phố B ra uy hiếp cô ép cô anh đã mang được cô trở về,liệu lần này anh làm như vậy cô có vì bọn trẻ mà lấy lại tinh thần để tỉnh lại hay không???Nhất Thiên nhìn cô nằm trên giường bất giác trái tim nhói đau, cô gái đáng thương, em đã chịu quá nhiều đau khổ, anh trách bạn mình không biết trân trọng cô, giờ nhìn cô mỏng manh nằm đó không còn như con thỏ nhỏ chạy nhảy vui cười nữa ai nhìn vào cũng nhói lòng, anh quay qua Nguyên Phong_ Cánh tay cô ấy đã bị phế e là cả đời này không thể vận động được như bình thường nữa, có thể nhìn bề ngoài không ai phát hiện ra nhưng cô ấy sẽ không thể cầm bất kì một vật nặng Thiên dừng lại để lắng nghe thái độ của Nguyên Phong nhưng thấy anh vẫn trằm mặc đứng đó đành lên tiếng tiếp_ Nguyên Phong hãy dừng lại trước khi quá muộn, đừng để đánh mất rồi lại phải cả đời sống trong hối rồi Nhất Thiên rời đi để lại Nguyên Phong đứng đó, anh từ từ đi tới bên giường ngồi xuống cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, sao tay cô lại lạnh như thế, không có chút hơi ấm nào cả. Cảm xúc trong anh sáo trộn, anh phải tìm mọi cách để cô tỉnh dậy, gương mặt xinh đẹp giờ nằm đó, không có ý muốn tỉnh lại,cô muốn cứ thế mà rời đi_" Em hận tôi như vậy sao? thà chọn cái chết cũng không muốn bên cạnh tôi" _..._" Tại sao khi tôi dần dần tiếp nhận em thì em lại phản bội "_..._ " Tại sao lại chọn cách phản bội, "Đối với anh hành động phản bội là giới hạn của anh, mấy năm liền trong Ưng Bang anh đã triệt đường sống của biết bao nhiêu kẻ phản bội anh, có kẻ chết, có kẻ nhà tan cửa nát vì dám bán đứng tới lượt cô khi anh chọn tin tưởng thì cô lại lừa dối anh, anh mắt âm trầm rét lạnh của anh nhìn khuôn mặt cô như tiếc là không thể dùng tay bóp nát nó, gương mặt đơn thuần nhưng lòng dạ rẻ mạt, cô không được phép chết phải sống phải chuộc lại tất cả những việc xấu xa mà cô đã nhẹ nhàng cúi xuống sát tai cô nhẹ giọng nói " An Nhiên cô mau tỉnh dậy cho tôi nếu không tôi sẽ cho người san băng cô nhi viện ở thành phố B của Dì Hạ."_ Cô không được phép chết nếu cô dám chết thì mấy chục đứa trẻ ở cô nhi viện sẽ bị đuổi ra đường làm ăn vừa thì thầm vừa nhìn chăm chú biểu cảm của cô, đôi lông mày đang thả lỏng chợt nhăn lại đôi mắt nhắm nghiền nhưng hàng lông mi rung nhẹ, anh biết mình đã chạm đúng điểm yếu của cô lại tiếp tục thì thầm_ Lệ Vũ bạn của cô đang có một tương lai rất đẹp, cô có muốn phá hủy nó không tôi giúp cô một Nhiên đang trong giấc mộng mơ hồ của quá khứ, chợt nghe có tiếng của người nào đó như ma quỷ muốn phá hủy tất cả người thân của cô, muốn đuổi mấy em nhỏ của cô ra đường mi tâm cô nhíu chặt lại, ngực rất đau đau tới mức không thở nổi, cô cố gắng mở mắt xem đó là ai mà không nổi, hình ảnh mơ hồ xa xôi, tiếng của người đó rất quen thuộc xen lẫn tiếng trầm ấm của anh trai nhỏ năm nào cố gắng tìm kiếm nhưng đều vô vọng, bật khóc nức nở tiếng khóc của cô như đau xé lòng kèm tiếng nỉ non rất khẽ_ Anh ơi! em là An Nhiên,_ Anh thất hứa rồi, bảo em chờ mà lại không Anh ơi anh nhận nhầm người rồi đó không phải là Anh ơi em muốn được ăn kẹo bông gòn_ Anh ơi...!!!Nguyên Phong nhìn biểu cảm của cô lúc này anh biết mình đã làm được,đã kéo cô từ tay thần chết trở về,cố gắng để tai mình gần miệng cô nghe tiếng nỉ non của cô nhưng không nghe rõ ràng được. Chỉ nghe được từ miệng cô hai chữ " Anh Ơi " mà hắn ta là ai anh cũng không biết.
- Cách Cổ Lạp, cô c/h-ết đi, người phụ nữ ác độc như cô phải c/h-ết!Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vừa mới c/h-ết trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị của cô sao lại đen như vậy?Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không...Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang Ьóρ cô, ấn hắn xuống lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần c/h-ết trở Thiếu phu nhân, cô có sao không?- Không sao, không sao...Cô vừa thở dốc vừa nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá...- Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi?Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp c/h-ết tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi...Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?Đầu óc của cô có chút quay Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền???Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng?Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu hoả, có!Đánh người, có!Ăn chơi, có!Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô!Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy???_______- Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi...Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi...Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe một mĩ nam...Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo...Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo Chưa c/h-ết sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó gϊếŧ rồi nên đến đây nhặt
- Cách Cổ Lạp, cô ૮ɦếƭ đi, người phụ nữ ác độc như cô phải ૮ɦếƭ!Người đàn ông mang một bộ mặt hung tợn đang cố gắng siết cổ cô lại. Mà cô chỉ còn cách vùng vẫy trong vô vừa mới ૮ɦếƭ trong vụ đắm thuyền. Tuy không hiểu sao bản thân lại có thể sống lại nhưng vừa mở mắt đã bị Ϧóþ cổ...Số của cô sao lại đen như vậy?Chu mi a... Cứu tôi với... Có ai không... Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, rất nhiều người mặc đồ đen xộc vào lôi cái tên đang Ϧóþ cổ cô, ấn hắn xuống lại được không khí hít thở, cô có cảm giác như bản thân vừa mới thoát khỏi tay Thần ૮ɦếƭ trở Thiếu phu nhân, cô có sao không?- Không sao, không sao...Cô vừa thở dốc vừa nói. Đột nhiên, cô khựng lại. Có cái gì đó không đúng nha? Anh trai này gọi cô là thiếu phu nhân? Cô vốn là sinh viên đại học, còn chưa có tốt nghiệp. Đã vậy còn chưa có bạn trai, gia cảnh lại không phải giàu có. Gọi phu nhân thì đúng là hơi quá...- Anh, vừa gọi tôi là gì? Gọi lại coi?Cô chỉ tay vào cái tên vừa gọi cô là thiếu phu nhân. Lần này, chỉ biết anh ta lập tức quỳ xuống như sắp ૮ɦếƭ tới nơi mà run rẩy cúi đầu trước Phu nhân, xin cô hãy tha cho chúng tôi. Tại phu nhân cứ bắt chúng tôi ở ngoài nên không thể vào để bảo vệ phu nhân ngay được. Tôi xin lỗi...Rốt cuộc là cái chuyện quái quỷ gì thế này?Đầu óc của cô có chút quay Cách Cổ Lạp nhìn vào trong tấm gương lớn bên tay trái. Lúc này, cô mới phát hiện quần áo trên người mình có chút khác lạ, hình như... Toàn đồ hàng hiệu đắt tiền???Gương mặt thì đúng là của cô, vóc dáng cũng đúng nhưng thân phận bây giờ đã khác rồi chăng?Phải mất vài phút, cô mới định thần lại được chuyện gì đang xảy ra. Sau đó, Cách Cổ Lạp đuổi hết đám áo đen này ra ngoài, tiện tay túm người đàn ông ở lại để cô lấy thông tin. Cả một quá trình diễn ra rất nhanh, đến khi cô cho tên áo đen kia ra ngoài. Bản thân ở trong phòng tịnh tâm suy nghĩ liên kết các sự tiểu thư này là Cách Cổ Lạp, giống tên cô, người cũng giống nốt. Là cháu gái duy nhất trong 5 người cháu nội của Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý. Cách Cổ Lạp thường ỷ vào gia thế mà ăn chơi vô độ, tiêu tiền hoang phí, hãm hại những người không vừa mắt. Chỉ vì là cháu gái duy nhất nên ông nội lúc nào cũng bao che cho những hành vi của Cách Cổ đó, sau cơn say với đám bạn, Cách Cổ Lạp đã quấy rối vị tổng tài cao lãnh của Đông Gia. Chính vì không muốn dư luận bàn tán, Cách lão gia đã đe doạ Đông Thần lấy Cách Cổ Lạp. Cho dù Đông Gia có giàu tới cỡ nào nhưng liên quan tới chính trị thì cũng chẳng yên ổn. Vì vậy, Đông Thần đành miễn cưỡng lấy Cách Cổ Lạp, cho cô thân phận thiếu phu nhân Đông Gia - Gia tộc giàu nhất Đế đến đây, Cách Cổ Lạp có hơi bàng hoàng xoa xoa lên gương mặt hình ảnh của cái thân thể này đã trải qua đều hiện lên trong đầu hoả, có!Đánh người, có!Ăn chơi, có!Tóm lại, những tội danh này có kể ra cũng không hết. Hình bóng của người chồng dần dần hiện lên tiếp theo. Đông Thần có nói rằng, hắn căm ghét cô! Hiện tại ngoại trừ ông nội và ba mẹ ra thì chẳng có ai quý mến cô cả? Rốt cuộc cô đã làm cái gì sai mà phải đi dọn dẹp cho những gì cái vị tiểu thư này làm vậy???_______- Thiếu phu nhân, thuyền cập bến rồi. Chúng ta mau lên bờ thôi...Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cho Cách Cổ Lạp giật mình. Dù sao bây giờ việc cũng đã lỡ rồi, cô không còn cách nào khác phải sống đúng với bản thân mình thôi. Cứ cho là cô đen đủi nên bây giờ đi làm việc thiện để bù tội cho vị tiểu thư này đi...Vừa bước chân lên bờ, Cách Cổ Lạp vươn tay hít thở bầu không khí của thiên nhiên. Theo sau cô là 1 hàng vệ sĩ bảo vệ, đi đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe đen dừng lại ngay trước mặt của cô. Cách Cổ Lạp đứng hình khi thấy một người đàn ông mặc vest đen tao nhã bước từ trên xe một mĩ nam...Gương mặt góc cạnh, chiều cao quá chuẩn, thần thái quá hoàn hảo...Còn mải trố mắt nhìn người đàn ông đó mà cô không biết rằng hắn đã đứng trước mặt cô từ bao giọng nói âm u ấy, cứ thế vang lên, làm cô bừng tỉnh khỏi sự ảo Chưa ૮ɦếƭ sao? Tôi cứ tưởng cô bị tên đó gϊếŧ rồi nên đến đây nhặt xác.
Tác giả Shu YangThể loại Ngôn Tình, Truyện Ngược, Đô ThịGiới thiệuThời gian mười năm không hề ngắn, chờ mong, yêu thương một người, cuối cùng nhận lại chỉ toàn là đau khổ và thương trong đêm tân hôn, anh động với Mạc An Nhiên, anh muốn giết cô, đôi tay như gọng sắt siết lấy cổ cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, còn khinh bỉ nói với cô- Tôi hận cô, cô cho rằng mình là thứ gì? Là thứ rác rưởi mà thôi. Cô muốn điều này chứ gì? Được, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!!Anh mắt lạnh băng tàn nhẫn đó như xoáy vào lòng cô khiến tim cô đau đớn không sao thở được, ngước đôi mắt to tròn ngập tràn nước mắt cô đau đớn nói- Nguyên Phong, hãy tin em em không hề làm chuyện tàn nhẫn đó!Hàn Nguyên Phong cười nụ cười đầy sự châm chọc, ánh mắt chim ưng thâm thúy nhìn cô giọng nói âm lãnh cất lên- Tin cô? Trừ khi cô chết để chuộc tội với cô ấy.
Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý, lại trở thành vợ của người đàn ông giàu nhất Đế Đô. Cô tận hưởng cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng, ai biết được rằng lúc nào cô cũng phải trốn thoát bởi sự truy sát của chồng mình. Bao kẻ thù, cũng không bằng nguy hiểm mà hắn đem đến cho Tại sao? Sao anh lại làm vậy? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là người như thế nào hả?- Trong mắt tôi, cô đáng chết!!!
Trở về từ Sơn Trang,Hàn Nguyên Phong lặng lẽ lên lầu đi tới phòng của An Nhiên, cánh cửa phòng mở ra mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đổi, anh đặt mình lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối lưu hương thơm nhè nhẹ của cô, lúc này trái tim vốn sắt đá cũng buông lỏng, mỗi một nhịp thở đều đau thấu tâm can, Đôi mắt đẹp băng lãnh ngày thường giờ là từng giọt nước mắt rơi xuống ướt tháng nay anh đều tìm kiếm cô khắp nơi, lật tung mọi tất đất ngọn cỏ nhưng đều không có chút dấu vết nào, cô như làn sương mỏng tan biến vô hình, khiến anh không thể nào tìm thấy được, mấy tháng đều không ngủ nổi mấy canh giờ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh cô rơi nước mắt đau khổ cầu xin anh buông tha cho hận bản thân đã mù quáng tin lầm người để người mình thật lòng yêu thương rời đi không cách nào tìm lại tháng trước khi tìm thấy sự thật anh đã ngồi trong thư phòng xem đi xem lại đoạn video không ăn không ngủ, nhìn thấy cô một mình phải kiên cường chống lại một lũ lưu manh tim anh như bị ai bóp chặt lại đau đớn, anh tự trách bản thân mình rất ấy khi trở về từ Mỹ, việc đầu tiên anh tới Mạc Gia là để tìm em gái nhỏ có đôi mắt to trong veo long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã ủ ấm trái tim lạnh lẽo của anh, những năm tháng nơi xứ người chưa một giây phút nào anh quên cô, anh luôn cố gắng để khi mình có tất cả sẽ trở về, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ trọn Phong được sinh ra thuộc dõng dõi trâm anh, địa vị của anh cao quý,lại là người thừa kế duy nhất ở đời hiện tại nên luôn được dạy dỗ đạt chuẩn ưu tú, không ai chạm tới nổi, nhưng chính vì ưu tú lên trái tim luôn lạnh lùng, sắc mặt cũng theo đó mà luôn lạnh lẽo xa cách nhưng khi gặp được cô, anh mới biết thế nào là ấm anh vào Mạc Gia men theo còn đường lát đá trắng đi qua một vườn bách hợp nho nhỏ anh chợt dừng bước, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn,gương mặt xinh đẹp động lòng người đập vào mắt anh, cô gái đang cúi xuống hôn nên những cánh hoa trắng tinh khiết rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ngay lúc ấy cả vườn hoa bị lu mờ bởi nụ cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp to tròn cong cong khi cười rất đáng phút đó anh đã rung động ngay lần đầu nhìn thấy cô, một hy vọng nhỏ len vào đầu anh, liệu cô gái này có phải em gái nhỏ năm ấy? Nhìn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của cô nhưng không thấy chiếc vòng kỉ vật anh tặng để đính ước, hụt hẫng một xíu anh xoay người hướng cửa nhà chính Mạc Gia đi tới phòng khách sau khi gặp hai vị lớn tuổi của Mạc Gia thực sự anh đã gặp được em gái nhỏ, Mạc Vân Kiều e thẹn bước ra, trên cổ đang đeo vật đính ước của chút hụt hẫng khi nhìn thấy cô ta, đôi mắt này mang dáng vẻ của sự tham vọng, không hề trong sáng, thuần khiết như đôi mắt ngày nhỏ anh nhìn anh vẫn chọn Vân Kiều vì lời hứa, vẫn dịu dàng cưng chiều cô ta hết mực, chỉ là trong thâm tâm luôn nhớ tới bóng hình nhỏ bé dưới vườn hoa bách hợp, mỗi lần tới Mạc gia đều vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh cùng gương mặt tựa thiên sứ của An cũng là lí do tại sao tên ngôi biệt thự sau khi cưới của anh và cô tên" Bách Hợp " và đặc biêt trong vườn tất cả đều trồng hoa Bách Hợp bởi nó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bên cạnh vườn hoa trắng muốt tinh khiết nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh Mạc Gia không gặp được anh còn luôn cố ý đi đón Mạc Vân Kiều ở trường học, ngoài miệng vẫn cứng rắn yêu chiều cô ta nhưng ánh mắt lại không hề để trên người Vân Kiều mà đang chăm chú say mê nhìn An Nhiên đang cười vô cùng vui vẻ bên cạnh Lệ Vũ và Nhậm ý anh luôn bài xích Vân Kiều anh chưa từng chủ động ôm hôn cô ta, chỉ là một vài lần cô ta chủ động hôn môi anh, anh sau đó vẫn mạnh mẽ hất cô ta ra rồi ném cho cô ta ít tiền để cô đã không còn nhõng nhẽo khiến anh đau anh không ngờ rằng cô ta trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách chê trách lối sống của An Nhiên lúc đó không phải anh không tin An Nhiên mà ngày ngày thấy cô được Nhậm Hào quan tâm chăm sóc, mỗi lần thấy Nhậm Hào cầm li trà sữa nóng đặt vào tay An Nhiên, rồi thấy hai tay anh ta xoa xoa hai má cô ủ ấm anh bắt đầu thấy ghen tỵ, anh chợt muốn mình là người đàn ông có thể làm thế với cô ngoài anh ra ai cũng không được một ngày Mạc Vân Kiều bỏ thuốc ngủ vào li rượu của anh,do quen nhau đã lâu anh chưa hề có ý định chạm vào cô ta, Vân Kiều đưa anh lên khách sạn sáng ngày hôm sau dùng bộ dáng bạch liên hoa của mình khóc lóc muốn anh có trách nhiệm với cô ta, anh đã chấp nhận đồng ý, thật ra cho tới bây giờ qua lời khai của Đằng Khiết anh mới biết mình ngu ngốc bị cô ta gài, đêm đó anh không làm gì cô ta cả, mà người làm cô ta lại là Đằng Khiết, nghĩ tới đây cổ họng anh trào lên một cỗ kinh tởm,một màn kịch hoàn hảo tới mức không có sơ hở....Sau sự việc của Vân Kiều ai cũng nghĩ cô ta đã chết, anh ngoài mặt vẫn là muốn trả thù cho cô ta nhưng trong lòng anh biết rất rõ anh đang không cam lòng, mỗi ngày vẫn lặng lẽ tới trường từ xa ngắm nhìn An Nhiên, ngắm cô trong dáng vẻ linh động luôn vui vẻ, hoạt Nhiên không bao giờ biết điều đó cho tới một ngày, ở cổng trường đại học A, trên chiến siêu xe sang trọng đôi con ngươi sâu thẳm thâm thúy bên trong đôi mắt đẹp của Nguyên Phong nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt vẫn chỉ là nhưng cử chỉ quen thuộc mọi ngày An Nhiên sẽ vì anh ta làm thế mà đuổi đánh Nhậm Hào rồi hai cười lại cười vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay Nhậm Hào to gan lớn mật cúi xuống hôn trộm lên má cô, cô không đuổi đánh anh ta nữa mà đứng im bất này anh mới lo được lo mất, sợ cô vì Nhậm Hào mà rung động,nắm chặt vô lăng tới mức nổi gân xanh cả người anh đều toát lên vẻ rét lạnh tất cả đều là không cam lòng, thế nên khi nghe quyết định của bà Nhã Lam mẹ của anh về việc sẽ chọn cưới Mạc An Nhiên cho mình trong thâm tâm anh đã có chút ngầm đồng ý, bởi với tính cách của anh, anh sẽ không đồng ý bị ép buộc nếu như anh không vì không biết cách yêu, biết cách thể hiện sao cho đúng lòng tự cao tự đại của người sinh ra ở vạch đích không cho phép anh cúi mình vì cô, anh luôn mang cái chết của Vân Kiều ra để chút hận lên cô, mỗi lần thấy cô cùng Nhậm Hào là anh đều ghen, lòng kiêu ngạo ích kỉ đã biến anh thành một bóng ma trong tâm trí cô, để rồi không chịu khuất phục anh đã dày vò hành hạ người con gái yêu anh hơn cả sinh mạng tới mức khi cô mang thai đứa bé kết tinh giữa bọn họ cũng bị anh gián tiếp ép chết, ép cô phải buông tay không một chút lưu tình....Anh vẫn nằm bất động nhớ về quá khứ kia tất cả đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng sự mù quáng không nhận biết đó là tình yêu, sự rung động thấm dần vào xương tủy, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên gương mặt đẹp của anh có chút tiều tụy môi anh run rẩy mấp máy_ An Nhiên em đang ở đâu? có bình an không?..._ An Nhiên anh nhớ em...nhớ em... rất nhớ...._A Nhiên, em trở về bên anh được không?..._ An Nhiên anh sai rồi, anh thực sự sai rồi...._An Nhiên anh yêu em, vô cùng yêu em...._ An Nhiên, anh biết phải sống như thế nào đây, anh hối hận rồi...._ An Nhiên nếu như ngày đó anh không ngu ngốc, nhận ra mình yêu em nhiều như thế này, thì ngay từ giây phút nhìn thấy em ở vườn hoa bách hợp anh đã không hề do dự chạy tới ôm em vào lòng nguyện rằng cả đời này dùng chính mạng của mình để cưng chiều, yêu thương bảo vệ em......Nhưng trên đời này mãi mãi sẽ không bao giờ hai từ " Nếu Như "."Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ"...
tổng tài anh sai rồi