Xương rồng opuntia là cơn ác mộng với nhiều người dân ở Kenya, Mỹ cũng 'vã mồ hôi' với khủng hoảng năng lượng của chính mình. Ông Trump tiếp tục bị điều tra liên quan vụ bạo loạn Đồi Capitol. XÃ HỘI 27/07/2022.
Người mới bắt đầu trồng xương rồng hoảng loạn, không biết phải làm gì. Nhưng có kinh nghiệm sẽ dễ dàng đối phó với vấn đề này. Phải làm gì nếu cây bị hỏng, hai giải pháp: Thực hiện một vết cắt vuông góc của thân cây ngay phía trên điểm gãy. Bột với than
Mời các bạn tham gia vào group Diễn đàn Doanh nghiệp để thảo luận và cập nhật tin tức. Bạn đang đọc bài viết Doanh nhân Lê Thị Quyên: Cây xương rồng trên sa mạc tại chuyên mục Doanh nhân của Báo Diễn đàn doanh nghiệp. Liên hệ cung cấp thông tin và gửi tin bài cộng
Cây xương rồng khổng lồ đã đâm xuyên kính chắn gió của xe và suýt đâm nát mặt người đàn ông. Khi cảnh sát đến, người đàn ông vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn và bị thương nhẹ.
Các đốm trên xương rồng tai thỏ thực chất là những cụm gai nhỏ, khi đâm vào da sẽ gây ngứa. Nếu không may bị gai đâm, bạn hãy dán băng dính lên vùng da tổn thương rồi giật mạnh để lấy gai ra.
Mục lục: Tách rời khỏi mọi đối tượng Sống sáng tạo Hình ảnh do suy nghĩ tạo ra sẽ hủy diệt mối quan hệ của nhân loại Quét sạch mọi đau đớn trong tâm hồn Thất bại của nền giáo dục, khoa học, chính trị và tín ngưỡng trong việc kết thúc đau khổ và xung đột của nhân loại Tự do thoát ra khỏi mọi rắc rối Những giới hạn của thời gian và suy nghĩ … ***
Thi9. Trưa hôm sau, Tôn Niệm Tây nhận được cuộc gọi của mẹ Dương Kỳ.“Còn chưa chịu cút về? Cô chú con biết cả rồi.”Cô tái mặt, Tôn Ngữ Đàm ngồi đối diện nhìn qua, buông đũa cúp điện thoại, Tôn Ngữ Đàm hỏi “Sao thế?”Tôn Niệm Tây cười khổ, “Lâm Hiên khai hết với bố mẹ mình rồi.”Trong nước vẫn chưa đến 8 giờ, Lâm Hiên quỳ gối trong phòng sách, thẳng thắn thành khẩn nói rõ chuyện của hai trừ Dương Kỳ đã biết trước, ba vị còn lại đều bị dọa đến choáng váng, không thốt lên Hiên “Bố, mẹ, hai bác, con biết mọi người không thể tiếp thu ngay được, nhưng…”Tôn Minh “Câm mồm!”Lâm Hiên vẫn nói tiếp “Nhưng chúng con nhất định phải ở bên nhau.” Lâm Thành tức giận ném phăng ống bút vào mặt Lâm Hiên, Tôn Bội vội la lên “Sao anh lại đánh trẻ con?”“Nó còn là trẻ con sao? Em xem lời nói, hành động của nó, em nghĩ nó còn trẻ con sao? Nó thì không nghĩ vậy đâu!”Lâm Hiên bướng bỉnh, dáng vẻ mặc người đánh đấm, khóe miệng thì bầm Bội xót con trai, “Sao nó không phải chứ, nó vẫn là trẻ con mà, nên mới không hiểu chuyện như thế!”Tôn Minh trầm giọng “Tây Tây đâu?” Dương Kỳ nói “Nó trốn lâu rồi.”Tôn Minh “Em đã biết từ trước?” Dương Kỳ “Sớm hơn anh hai ngày.”Tôn Bội “Thế sao chị không nói cho em!”Dương Kỳ nhìn Lâm Hiên, “Chị muốn xem, chúng nó làm ra chuyện này, thì tính giải quyết kiểu gì. Tiểu Hiên vẫn còn tạm, không như con nhỏ nhà chị, như rùa rụt đầu.”Lâm Hiên “Bác, con không gọi được cho chị có thể bảo chị ấy quay về được không?”Dương Kỳ nói “Quay về? Tiểu Hiên, chị con có quay về, bác cũng không cho hai đứa gặp đứa không thể tiếp tục.”Lâm Hiên “Đây là chuyện riêng của chúng con.”Lâm Thành bị thái độ cứng đầu của con trai chọc tức điên, ông gay gắt nói “Thái độ gì đấy, con cảm thấy mình không sai đúng không?”“Con không sai con cũng muốn sai đến cùng.” Dương Kỳ lạnh lùng “Không sai? Vậy con quỳ làm gì?” Lâm Hiên nói “Vì con làm mọi người thất vọng.”Tôn Bội thực sự thất bước tới bên anh, nói lời thấm thía “Tiểu Hiên, con quá sai rồi, Tây Tây là chị của con, từ bé đến lớn đều là chị, là người thân, sao con có thể, sao hai đứa có thể ở bên là trái luân thường, là bệnh hoạn.”Lâm Hiên “Sao lại không thể? Mọi người đều biết chúng con không phải chị em thật mà.”Dương Kỳ “Có gì khác nào? Con dám nắm tay con bé trước bàn dân thiên hạ không?Con dám giới thiệu nó với bạn bè không? Hai đứa liệu có được người đời thừa nhận?Nhất định phải ở bên nhau? Sau đó thì thế nào, Tây Tây cứ như thế ở bên con cả đời, không kết hôn? Hay con bắt hai bác và bố mẹ con đoạn tuyệt quan hệ để thành toàn cho hai đứa?”“Không cần, con không sống cho người khác nhìn, người khác cũng không rảnh để xen vào việc của con.”Tôn Minh im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói, “Lâm Hiên, con vẫn còn nhỏ, còn đang tuổi học, ngang bướng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên cho mọi người đều là chuyện dễ chị con thì khác, nếu chị con kiên định như con thì đã không trốn đi như vậy, giờ vẫn không chịu có từng nghĩ đến những áp lực nó phải gánh chưa? Có lẽ nó chỉ muốn một cuộc sống bình thường, con nhất định phải ép nó điên cùng con sao?”Lâm Hiên mỉm cười, “Hai bác, con chỉ có thể nói xin lỗi.” Tôn Bội “Con muốn mẹ tức chết phải không!”Lâm Thành “Cút về Đường thành cho bố!”Hôm sau Lâm Hiên bị lôi về Đường thành, nên vẫn chưa gặp được Tôn Niệm cậu đã gửi một email nói hết chuyện tối nay với cô, còn đe dọa nếu cô dám thay lòng, sống một cuộc sống bình thường với người đàn ông khác, cậu sẽ không tha cho cô.“Rồi sao nữa?” Tôn Ngữ Đàm hỏi.“Rồi tớ bị mẹ xích về nhà, đánh mất tự do.” Tôn Niệm Tây nói.“Đúng là một bi kịch ngọt ngào.”Tôn Niệm Tây đã hồi phục tinh thần sau trận phong ba, cô ấy nói với cô “Thật ra khi mọi chuyện vỡ lở, tớ lại cảm thấy chẳng có gì to tát lắm, so với khoảng thời gian tớ lo sợ hãi hùng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.”“Thì đấy, cậu tưởng hai người sẽ bị đánh bầm dập rồi nhốt lồng heo thả trôi sông à?”“Cũng gần như thế.”“Vậy cậu mau cảm ơn bố mẹ với cô chú đã nương tay với cậu đi.” “Ừ, không ngờ mẹ tớ lại là người nhân từ nhất.”“À, Tôn Niệm Tây, giờ cậu gặp cô chú có thấy mất tự nhiên không? Như kiểu từ người thân hóa mẹ chồng nàng dâu ấy, có chút thách thức tinh thần nha.”“Tớ vẫn chưa gặp cô tớ chỉ ru rú trong nhà thôi.” “Cậu nên thế mà.”“Cậu còn là người không thế? Tôn Ngữ Đàm, tớ là bạn cậu đấy, cậu đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm đi!”Tôn Ngữ Đàm cười sằng sặc, cuộc sống hiện tại của Tôn Niệm Tây tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nên cô cũng tạm yên lòng, cúp điện thoại, rồi lăn lên Duệ đang đọc sách, cô tháo mắt kính của anh xuống, “Trần Duệ, em kể cho anh một chuyện.”“Ừ.”“Ngày mai Võ Tuấn Triết bay về Úc, em muốn đi tiễn cậu ấy.” “Ồ.” Trần Duệ nói, “Cậu ta bao tuổi rồi mà còn cần người tiễn?”“Không phải kiểu tiễn ấy, lần này chia xa không biết bao giờ mới gặp lại.” Tốt nhất là đừng gặp Duệ nói, “Anh đâu có cấm em đi.”“Anh đi với em nhé.” “Sao anh phải đi?”Tôn Ngữ Đàm “Em sợ anh ở nhà ngâm dấm rồi chua chết.” “…” Trần Duệ “Em nghĩ nhiều rồi.”“À.” Tôn Ngữ Đàm lại lăn đi, “Dù sao em cũng báo trước rồi, ai đó đừng hòng kể tội nhé.”Hôm sau, Tôn Ngữ Đàm sửa soạn xong chuẩn bị ra cửa, Trần Duệ cũng theo Ngữ Đàm “Anh đi đâu đấy?”Trần Duệ “Chở em đi.”Tôn Ngữ Đàm mím môi nhưng vẫn không nhịn được cười, cô ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau xuống Tuấn Triết không có ý kiến gì về hành vi dẫn theo người nhà của chỉ hơi bất ngờ vì đó là Trần đầu anh cũng không nhận ra, lúc nghe tên mới ngớ người, mặt chấm hỏi nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Hai người bọn cậu?”Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Thế giới này nhỏ quá.”“Chuyện lúc nào? Này, không phải từ hồi cấp 3 đấy chứ?” Lời vừa khỏi miệng Võ Tuấn Triết đã phủ nhận “Không đúng, lúc nào cậu chả trong tầm ngắm của tớ, không thể có cơ hội gây án được. Nhưng sao tớ vẫn mang máng… cậu ta…”“Anh ấy là crush của Canh Quả, ngày nào cậu ấy chả lải nhải bên tai bọn mình.”“Đúng rồi, mãi mới nhớ Quả biết chưa?” Tôn Ngữ Đàm thành thật lắc đầu, “Chưa dám báo.”Võ Tuấn Triết nhấc điện thoại lên, “Để tớ báo cho cậu ấy luôn.”“Cậu cứ báo đi.” Tôn Ngữ Đàm còn lâu mới sợ, “Con gái cậu ấy biết bò đến nơi rồi, rảnh mà nhớ mấy chuyện yêu đương vớ vẩn thời cấp 3 sao?”“Hình như Canh Quả crush nhiều người thật, đến tớ còn chẳng nhớ hết…” Hai người lại kể về chuyện cũ, Trần Duệ chỉ lặng im nghe, không bàn luận gì, mặt cũng lạnh được một lúc, Tôn Ngữ Đàm hỏi “Chuyện của bố mẹ cậu tính thế nào?” “Tớ vẫn chưa nói với mẹ, quyền lựa chọn vốn thuộc về thầy Võ, tớ chỉ về ngó thử thôi, giờ đã thành vậy thì cho qua đi.”“Dì sẽ tìm được hạnh phúc Tuấn Triết, cậu đừng tạo áp lực cho mình quá.”Võ Tuấn Triết cười, “Sao tự nhiên tốt bụng thế.”“Muốn an ủi cậu chứ không thấy lần này cậu về lòng đầy tâm sự à? Tớ thấy không niên trai tráng thì phải tràn đầy năng lượng lên!” Võ Tuấn Triết nhìn cô cười cười, “Hiểu tớ quá Ngữ Đàm, nếu lúc ấy tớ theo đuổi cậu, cậu sẽ gục trong tay tớ thôi.”Tôn Ngữ Đàm yên lặng rồi lại cười ha ha “Cơ hội không đến lần hai đâu, cậu để lỡ mất rồi.”“Cũng chưa chắc, không biết hồi trước ai nói, 30 chưa kết hôn thì sẽ sống bạc đầu với tớ.”Cốc cà phê trong tay Trần Duệ đập bộp xuống bàn, Tôn Ngữ Đàm chữa cháy, “Cậu đừng có đổi trắng thay đen, tớ không nói như vậy.”Trần Duệ “Tiếc là cậu không đợi được rồi.”Võ Tuấn Triết “Ừ, tiếc thật.” Dù nói như vậy nhưng mặt anh rất đắc ý huênh hoang, đứng dậy tạm biệt bọn họ, “Chào nhé.”.
Tôn Ngữ Đàm lấy một bộ bát đĩa mới trên chạn bếp, vừa rửa vừa ngó ra ngoài Duệ mặc đồ ngủ thoải mái, ngồi yên bên bàn ăn, khoanh hai tay mặt anh là đống túi lớn bé bày la liệt, chiếm gần nửa cái bàn, nhưng anh không mở túi nào ra xem là đại thiếu đi ra ngoài, mở từng gói một ra, ngồi đối diện với Trần Duệ.“Anh muốn ăn gì?” Cô ăn hẵng còn nóng, phả hơi nghi ngút.“Để tôi tự mở.” Trần Duệ cầm lấy túi sủi cảo Ngữ Đàm không nói gì, lặng lẽ ăn khi ăn mấy miếng cầm hơi, tốc độ ăn của Tôn Ngữ Đàm đã chậm thỉnh thoảng ngẩng lên, thấy người nọ đã xắn tay áo, cô cảm thấy rất mơ màng, thế mà họ lại cùng ăn sáng cơ đấy, đúng là kỳ vẫn không thể tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, bèn lôi điện thoại ra chăm chú chơi Trần Duệ đứng dậy rời đi cô cũng không ngẩng đầu, chỉ đáp “Ok” khi anh bảo “Tôi đi đây”.Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Tôn Ngữ Đàm quay lại bàn làm việc đọc tài xong hồ sơ đã là mấy tiếng sau đó, Tôn Ngữ Đàm gọi cơm hộp, ăn ngủ xong thì cô nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị ra ngoài tìm Tôn Niệm chỉ dẫn của bản đồ, Tôn Ngữ Đàm dễ dàng tìm thấy nhà của Tôn Niệm đứng ở cầu thang, phân biệt phương hướng rồi đi còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng giảng bài của Tôn Niệm ấy thấy Tôn Ngữ Đàm thì cười toét miệng, vẫy tay cuống Ngữ Đàm gật đầu, dựa vào cửa chờ nay cô mặc một chiếc váy kaki có túi gió ở bên hông váy. Lúc này, cô đút tay đứng đó, đánh giá đám học sinh của cô bạn khi chuông tan học vang lên, Tôn Niệm Tây dẫn Tôn Ngữ Đàm vào phòng phòng rất rộng rãi, chỉ bày bốn bàn làm Niệm Tây dựa vào một cái đối diện là một phụ nữ trung niên mập mạp đang gõ máy cô ấy ngẩng lên thấy hai cô thì mỉm cười nói “Tiểu Tây dẫn bạn đến à, xinh thế, đúng là bạn của mỹ nhân cũng là mỹ nhân.”Tôn Niệm Tây nói đùa với cô ấy mấy câu rồi mới đi.“Quan hệ đồng nghiệp của cậu tốt thật.”“Là do tớ hòa đồng.” Tôn Niệm Tây ấy đẩy Tôn Ngữ Đàm đến nhà ăn, “Nói cho cậu biết, đồ ăn gần chỗ bọn tớ ngon lắm đấy, đến chậm là phải xếp hàng.”May mà chưa đến giờ cơm, trước cửa quầy bán đồ ăn chỉ có mấy người đứng, Tôn Ngữ Đàm không đói lắm, chỉ gắp mấy miếng trong đĩa của Tôn Niệm Tây ăn khi nếm thử, cô nhìn quanh một lượt, “Có món khác không?”Tôn Niệm Tây chỉ, “Gà hầm gạo nếp ở kia ngon lắm.”Tôn Ngữ Đàm mua về đây, hai người chia nhau ăn người mua một ly trà sữa đi đến bãi đậu Niệm Tây dừng xe trước cửa một quán bar sạch còn khá sớm, quán cũng vắng ánh đèn mờ ảo, chỉ có vài người phục vụ mặc đồng phục đen đứng Ngữ Đàm ngả lưng vào chiếc ghế sofa mềm mại bên cửa sổ. Có người cầm menu đi đến, cúi người chào một chàng trai tuấn gọi một ly rượu trái cây, một đĩa ăn nhẹ, anh ta lại khom người rời Niệm Tây đang nói chuyện với một người bên quầy Ngữ Đàm bèn uể oải nhìn cao của quán bar này quá khoa ràng có thể xây hai tầng, nhưng chỉ xây một đài nhảy cao vút ở giữa trung tâm và một gác xép được bao quanh ở bộ không gian mở được phân vùng bằng dây ở đây cách âm rất tốt, mặc dù cô ngồi ngay cửa sổ, tiếng xe cộ bên ngoài cũng rất một cái bục cao trước mặt cô, xếp một loạt thiết bị của ban nhạc, một cô gái cúi đầu chỉnh Niệm Tây cầm hai ly rượu lại sau cô ấy là chàng phục vụ ban đặt một thùng đá nhỏ trên bàn, đồ ăn lạnh.“Lần đầu cậu đến đây à?” Tôn Ngữ Đàm Niệm Tây gật đầu, “Cũng ổn nhỉ?”“Khá đặc biệt.”“Tất nhiên, tớ mất công tìm lắm đó.”“Cậu tự tìm?”“Không dám.” Tôn Niệm Tây thành thật khai báo, “Tớ phụ trách rải tiền làm phú bà đúng là sướng.”Mặc dù Tôn Niệm Tây cũng giống Tôn Ngữ Đàm, chỉ mới 25, nhưng hoàn toàn tự tin nhận một tiếng phú hai người mới quen cô ấy cũng không khoe gia thế, diễn không đạt nên mới vội khai, thực ra nhà cô ấy có cả đống nhà ở Hải thành, mẹ cô ấy chia cho cổ mấy căn, bảo cổ học cách thu tiền thuê nhà Ngữ Đàm nghe xong sửng sốt nói “Cậu biết không, chúng ta cùng họ Tôn, lại cùng đến từ Hải thành, có lẽ không phải trùng hợp, mà là chị em gái bị thất lạc nhiều năm.”Tôn Niệm Tây cười ngã sang một trai Tôn Niệm Tây bỗng gọi tới, hai người nỉ non một lúc qua điện khi cúp máy, cô ấy nhìn Tôn Ngữ Đàm đang cười tủm tỉm, ho nhẹ mấy tiếng, “Cậu định ở Hải thành bao lâu?”“Đến cuối tháng 11, tham dự lễ kỉ niệm xong sẽ bay luôn.”“Có muốn yêu đương không? Tớ có mấy cậu sinh viên đẹp trai sao cũng chỉ ở mấy tháng, tìm mấy đứa này mới dễ đá nhất.”“Cho tớ xin, cậu thích thì tớ nhường đấy.”“Người ta nghiêm túc mà.” Tôn Niệm Tây sán lại gần cô, nhỏ giọng hỏi “Cậu với ông sếp kia có gì không?”Tôn Ngữ Đàm cạn lời nhìn cô ấy, “Cậu nói Chu Thuật Hâm, tớ đâu có điên? Hay là cậu điên rồi?”Tôn Niệm Tây cười hềnh hệch “Mỗi lần nhớ lại màn Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã * của các cậu, tớ lại thấy buồn Ngữ Đàm, buổi triển lãm đó, cậu chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, sáng mù con mắt.”* Sự tích Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã ám chỉ việc người giỏi đi chiêu mộ hiền tài về phục vụ cho bạn có thể tìm hiểu sâu tại đây“Cậu hình dung kiểu gì đấy.”“Tớ nói đúng mà.”Buổi lễ kia tổ chức vào kỳ nghỉ hè năm ba đại học, bọn họ đã nhận lời giáo viên đi làm phiên dịch cho doanh nhân với khách nước buổi trưa, một cặp vợ chồng người Úc đến gian triển lãm của Tôn Niệm Tây phụ chuyện được mấy câu, Tôn Niệm Tây bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Cặp đôi này không những nói giọng Úc không chuẩn, mà còn luyến láy thêm mấy âm lạ ở đâu ấy đã cố lắng nghe nhưng hoàn toàn bất lực, vội vàng đưa mắt cầu cứu Tôn Ngữ khi Tôn Ngữ Đàm đi qua giải vây, thuận lợi tiễn cặp vợ chồng kia đi, Chu Thuật Hâm tiến tới, tự giới thiệu ngắn gọn, tỏ ý muốn hợp tác rồi mời cô và bạn ăn bữa bữa cơm, anh ta cho bọn cô xem mấy cái vật chính của video đương nhiên là anh ta, lúc thì nhảy dù trong tiếng gió xen lẫn tiếng reo hò giữa trời, lúc thì lặn sâu dưới đáy biển đầy màu sắc, có khi thì đi phượt xuyên quốc gia bằng xe cô vừa xem video vừa thốt lời cảm khi cất điện thoại, Chu Thuật Hâm giải thích ý đồ đến đây, nói mình đang lên kế hoạch xây dựng một câu lạc bộ thể thao mạo ta muốn mời Tôn Ngữ Đàm làm phiên dịch viên đi kèm cho chuyến nhảy dù tại Úc của mình và chịu trách nhiệm liên hệ trao đổi với nhân viên bên Ngữ Đàm chưa từng tiếp xúc với những màn vận động kích thích như vậy, dù cô đã bị thu hút nhưng vẫn giữ được tỉnh hỏi “Nhưng người phụ trách ở Úc đã tiếp khách từ khắp nơi trên thế giới quanh năm, chắc chắn rất chuyên nghiệp.” Cô không nghĩ việc này cần mình đến Thuật Hâm mỉm cười, “Đúng tôi muốn đến nhiều nơi khác, họ lại không thể nói được giọng địa nữa, lúc trước tôi cũng từng thuê phiên dịch, vì tính đặc thù của sơ yếu lý lịch, phí rất đắt, lúc ấy ham chơi thì không sao cả, nhưng giờ tôi là người làm ăn, đương nhiên muốn tăng thu giảm Tôn, đây là sự suy tính của tôi với tư cách là một ông chủ nhiên,” Anh ta nói, “Tôi sẽ không bạc đãi nhân chuyên nghiệp và phản ứng tức thời của cô đều rất xuất sắc, tôi dùng tất cả sự chân thành của mình mong được hợp tác lâu dài với cô, về khoản thù lao chắc chắn sẽ không khiến cô thất cô còn băn khoăn gì, hãy cứ nói ra, hoặc thêm thẳng vào hợp tin đây sẽ là một trải nghiệm không tồi đối với cô Tôn.”
Điện thoại bên cạnh reo lên, cô áp lên tai, không nói Duệ hỏi cô, “Ở đâu?”“Làm gì?”, Tôn Ngữ Đàm biết còn cố mấy hôm trước, trên giường của cô, Trần Duệ vừa hôn cô vừa nói mình phải đến Vancouver, lúc về sẽ gọi cho nói ồ, có chút miễn cưỡng, níu lấy cổ anh dây dưa mãi, Trần Duệ cũng lâng lâng, quấy lấy cô không là khi hai người tách ra, không thấy mặt, lại trở nên hoàn toàn xa hôm nay anh đã về Hải thành, mới nhớ đến cô, đủ thuần túy, cũng đủ đi thẳng vào vấn nghe yên tĩnh vài giây, Trần Duệ nói thẳng “Em đoán xem?” “Vậy em đoán anh tính sai về Thiệu thành.”Trần Duệ nói, “Ừ”, không có phản ứng tưởng anh cúp máy rồi, bên kia lại hỏi “Chú với dì có khỏe không?”“Khỏe lắm.” Tôn Ngữ Đàm lại nhớ chiếc vòng cổ ngọc trai, không thể nhịn cười.“Về nhà vui thế à?”Tôn Ngữ Đàm kể chuyện đau buồn của bố cho Trần Duệ, vừa kể vừa cười, Trần Duệ nghe đứt quãng, laptop dưới tay đã sớm bị đẩy sang một bên, anh duỗi chân dài, ngồi thư giãn, đèn nền máy tính chiếu lên khóe miệng hơi nhếch của cùng, Tôn Ngữ Đàm tiếc nuối nói “Biết thế em đã quay video lại.” “Tiếc ghê.” Trần Duệ nói, “Nhưng nếu anh là chú, mai dậy cũng chẳng nhớ gì đâu.” Tôn Ngữ Đàm cười khúc khích, “Bố em đáng yêu quá đi mất.” “Khi nào em quay về?”“À…” Tôn Ngữ Đàm kéo dài giọng, như thể đang suy chống đầu gối lên, bộ đồ ngủ rộng thùng thình co lại, ngón chân mịn màng của cô khẽ gảy những thanh mây trên ghế, tạo ra tiếng động rất nhỏ, như cơn gió bấtchợt trong đêm mùa hè, lại như tâm tư xấu xa của cô lúc này, cô không muốn nói gì cả, cố ý hỏi lại “Làm gì.”Lần này Trần Duệ không đáp nữa, anh Ngữ Đàm tiếp tục nói “Trần Duệ, đáng ra anh phải gọi bố em bằng anh mới đúng.”Trần Duệ “Anh cũng chưa nghe thấy em gọi anh bằng chú đâu.”Tôn Ngữ Đàm đang đợi câu này của anh, vội lễ phép nói “Chào chú ạ, chú đang nhớ cháu gái ạ? Sao lại hỏi cháu gái ở đâu, có về hay không ” Cô nhịn cười, “Như vậy không hay đâu chú à.”Trần Duệ dừng lại, không ngờ cô lại có sở thích biến thái như vậy, anh lười nhác đe dọa “Tôn Ngữ Đàm, có tin bây giờ anh đến bắt em không.”Tôn Ngữ Đàm nhấc chân, ống quần kéo đến bắp đùi, cô chụp một pha cận cảnh, đôi chân dài trắng muốt, mờ ảo dưới ánh đèn, cũng chẳng cần Photoshop đã gửi thẳng cho Trần Duệ, rõ ràng có động cơ dâm tà, lại đứng đắn nói “Sợ gì, em có chân để chạy mà.”Trần Duệ cúp điện Ngữ Đàm hí hửng một lúc mới đi ngủ, cô chả sợ, trời cao hoàng đế xa, Trần Duệ bắt được cô mới là thật là, con người đừng nên lạc quan sau, trời vừa mới ló rạng, bên ngoài đã có tiếng loa rao hàng, hết lần này đến lần Ngữ Đàm bị đánh thức, trùm chăn xem điện thoại, lúc Trần Duệ gọi tới là sáu giờ tròn, cô nhận máy, nghe thấy anh nói “Em ra cửa sổ đi.” Tôn Ngữ Đàm hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn cứng miệng “Anh đừng làm em sợ”, chân lại thành thật xuống giường, cô thầm nghĩ “không thể nào”, nhưng khi cô mở cửa sổ ngó nhìn, Trần Duệ thực sự đứng trong con hẻm dưới Ngữ Đàm dụi mắt, sắp hóa Duệ nói “Đừng đứng ngốc nữa, anh cho em ba phút, không xuống thì anh sẽ gõ cửa.”“Đừng!” Bây giờ cô đã tỉnh hẳn, gà bay chó sủa rửa mặt, mặc quần áo rồi chạy ra Ngữ Đàm không đến trước mặt Trần Duệ, mà đứng cách một đoạn, hai người nhìn nhau, cô xoay người quay Duệ chậm rãi theo khi rời khỏi khu chung cư, Tôn Ngữ Đàm dừng dưới gốc cây long Trần Duệ đi ngang qua cô, anh đưa tay ra, kéo cô đi tiếp.“Này, này, này” Tôn Ngữ Đàm đóng đinh xuống mặt đất, “Đi đâu, đi đâu, đứng im, anh gì ơi, mình bình tĩnh nói chuyện nhé.”Trần Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, anh choàng vai cô, Tôn Ngữ Đàm còn định vùng mông bị anh đánh một phát không nặng không nhẹ, Tôn Ngữ Đàm cứng người, hoảng loạn nhìn xung quanh, may mà chỗ này không có ai, Trần Duệ cười “Sợ cái gì, cháu gái, tối hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? À, còn nữa, không phải em có chân để chạy sao, chạy đi.”Tôn Ngữ Đàm dẫm lên chân anh, “Sao anh thù dai thế.”“Đâu có.” Trần Duệ lại từ tốn nói, “Nhưng có thù thì phải báo.”Tôn Ngữ Đàm “Vận động lúc sáng sớm không tốt cho sức khỏe đâu.” “Cũng chẳng phải lần đầu, sợ cái gì.”“Em còn muốn về, anh bảo lúc về em phải ăn nói thế nào?” “Nói thế nào? Cứ nói em giúp chú em vận động là được.”Tôn Ngữ Đàm nóng mặt, cô lên án anh “Sao đầu anh suốt ngày nghĩ mấy chuyện dâm ô thế.”Trần Duệ thản nhiên thừa nhận “Ừ.”Tôn Ngữ Đàm cạn lời, đành nói “Vậy anh đi trước, chờ em một lát, nhỡ trên đường gặp người quen thì sao, để em báo mẹ một tiếng.”Anh lấy điện thoại của cô, nhập tên khách sạn, số phòng, rồi dọa cô lần nữa “Cho em mười phút.”Tôn Ngữ Đàm bị ép phải gọi chú, Trần Duệ nằm trên người cô, nói “Không phải em thích gọi à, sao giờ lại ra vẻ miễn cưỡng thế?”Tôn Ngữ Đàm có miệng lại khó trả lời, bây giờ cô vô cùng hối hận lúc ấy nhanh mồm nhanh miệng, ai biết Trần Duệ lại hiếu thắng thế, vì một câu nói mà bay tận sang đây bắt người không gặp mấy ngày, động tác khó tránh khỏi kịch Ngữ Đàm nằm trên giường như con cá chết, nhìn anh ngồi bên giường mặc quần áo, cô nói “Anh phải đi à?”Trần Duệ liếc cô, “ ty còn có việc.”“Ồ.” Tôn Ngữ Đàm nhìn động tác của Duệ ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc dài của cô, anh hỏi “Bao giờ em về Hải thành?”Tôn Ngữ Đàm cười nói, “Làm gì.”Trần Duệ véo mặt cô, “Em vẫn chưa sợ đúng không.” “Trần Duệ, sao anh em biết nhà em ở đâu?”“Anh từng đến đây.”Tôn Ngữ Đàm ngồi dậy, “Khi nào?”“Không nhớ anh đến đây thì kỳ lạ lắm à? Tốt xấu gì bố anh cũng là người Thiệu thành đấy.”“Ồ anh đến cùng ông Trần à?”Trần Duệ ậm ừ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Tôn Ngữ Đàm chêm thêm “Em còn tưởng anh chưa đến bao giờ, hè năm đó chị Trần Đình đỗ đại học anh còn chẳng về.”Trần Duệ không muốn nói tiếp, anh nắn tay cô, mềm mại, lành lạnh, “Về với anh đi.” Anh hôn ngón tay cô, “Nhé?” Anh vừa hỏi vừa ngắm cô, giống như cầu xin cô, lại giống như dụ dỗ Ngữ Đàm rất yêu dáng vẻ này của anh, cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, mới có thể giữ lại chút lý trí, “Nhưng hôm qua em mới về nhà mà.”Trần Duệ cúi đầu, không buông tay cô, Tôn Ngữ Đàm nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, lòng mềm nhũn, thỏa hiệp “Hai ngày nữa, 30 em về.” Trời biết cô đã lên kế hoạch ở nhà hết Quốc khi Trần Duệ rời đi, Tô Nam gọi tới, hỏi cô đang ở đâu, Tôn Ngữ Đàm bảo mình đang đi dạo ở công viên, Tô Nam đầy nghi ngờ cúp điện thoại,Tôn Ngữ Đàm đã nói dối thì phải làm cho trót, cô không nằm tiếp nữa, cố gắng bò dậy, đi công viên dạo một công viên, rất nhiều người già chắp tay đi bộ, họ đều rất khỏe mạnh, càng khiến thanh niên như cô trông ỉu Ngữ Đàm ngồi xuống ghế đá, không khí trong lành, hoa thơm chim hót, mặt trời mới Ngữ Đàm hít một hơi thật sâu, bỗng nghe thấy ai đó gọi mình phía Nam mang bữa sáng cho Ngữ Đàm tay trái uống sữa đậu nành, tay phải cắn một miếng bánh Nam còn bóc trứng luộc trong nước trà cho cô, bà lo lắng nhìn cô, “Con ngủ không ngon hả? Sao quầng mắt thâm nữa về ngủ tiếp nhé.”Tôn Ngữ Đàm chột dạ gật dựa đầu vào vai Tô Nam, lúc bà đưa tay sang lại quay đầu đi, “Con không ăn lòng đỏ đâu.”Tô Nam bèn ăn hết lòng đỏ, Tôn Ngữ Đàm đưa sữa đậu nành cho bà “Cẩn thận nghẹn.”Tô Nam nhìn cô ăn hết bữa sáng, mới hỏi “Cần mẹ dắt về không?”Tôn Ngữ Đàm lắc đầu, cô đứng dậy giãn lưng, nắm tay Tô Nam, “Không, con đến siêu thị với mẹ cơ.”Lúc về giường, trước mắt Tôn Ngữ Đàm như có chiếc đèn kéo quân tua lại cảnh thác loạn của cô ban sáng, rõ ràng là chuyện xảy ra mấy tiếng trước, cô lại cảm thấy rất xa lăn lộn trong chăn, cảm giác ngọt ngào lặng lẽ lên men trong tim..
Bấy giờ Chu Thuật Hâm mới hỏi họ có quan hệ Ngữ Đàm ngập ngừng “Bạn học? Họ hàng xa? Chà, xét theo bối phận thì tôi phải gọi anh ta bằng chú đấy.”“Thế sao cô không gọi?” Chu Thuật Hâm đá đểu cô luôn “Đúng là láo toét, gặp chú không chào.”Tôn Ngữ Đàm phớt lờ anh nói, “Lâu lắm rồi tôi mới gặp anh đúng là kỳ lạ, hồi trước chúng tôi không thân đến mức ngồi ăn cơm riêng đâu.”“Biết thừa.” Chu Thuật Hâm cười, “Tôi đoán đây là bữa ăn cuối cùng đấy.”“Khi nào anh về Malay?”“Hai ngày nữa.” Chu Thuật Hâm nghiêm mặt, “Tôi sẽ gửi tài liệu Cánh Tông cho cô, không nhiều lắm, cô cứ từ từ đọc, đến lúc đó cô không cần đi thường xuyên, chỉ cần trả lời mấy câu là được.”Tôn Ngữ Đàm gật tối lúc video call với mẹ, Tôn Ngữ Đàm có nhắc về Trần dựng điện thoại cạnh màn hình máy tính, vừa kéo chuột đọc văn kiện, vừa nói “Mẹ, Trần Duệ trông có vẻ tốt hơn nhiều, hòa đồng hơn trước.”Mẹ Tô Nam nói, “Trần Duệ luôn rất lịch sự là lúc đầu hơi khó gần thôi.”“Thật không?”, Tôn Ngữ Đàm nghi ngờ nhìn mẹ mình, “Chúng ta đang nói về cùng một người à? Là Trần Duệ đó mẹ ơi, mẹ có nhớ nhầm sang người khác không?”“Mẹ biết mà, sao lại nhớ nhầm được, còn Trần Duệ nào khác à.” Tô Nam kiên nhẫn vặn lại, “Hồi chúng ta sống ở Hải thành, đôi khi thằng bé còn mở cửa, lấy đồ cho mẹ đấy, làm gì có phóng đại như con nói.”Tôn Ngữ Đàm chua xót, “Thế chắc là anh ta ngứa mắt mình con rồi.”“Có thể con nhớ nhầm, nên hôm nay người ta mới mời con ăn cơm đấy.”Lại nói thêm mấy câu, mẹ bắt đầu giục cô đi ngủ.“Buổi chiều con ngủ rồi, xem thêm lúc nữa rồi con sẽ ngủ.”“Ngủ rồi cũng phải nhiều máy tính không tốt cho mắt đâu, mau đi ngủ đi.”“Vâng vâng, chào mẹ nhé.”Ban ngày nghĩ gì, đêm mơ cái cụ nói cấm có đêm mơ màng chuyện cũ, Tôn Ngữ Đàm thức dậy rất vùi mặt vào gối, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh cuộc gặp đầu tiên với Trần gặp gỡ này đã để lại trong cô một dấu ấn sâu hiện tại cô rất ít khi nhớ tới nó, nhưng vừa mơ một lần, cô đã phát hiện hóa ra trong tiềm thức mình vẫn nhớ rõ ràng, thậm chí nhớ từng chi tiết Tôn Ngữ Đàm mười lăm tuổi, lý do nhà cô chuyển đến Hải thành là do mối quan hệ sâu xa cách đây hàng thập kỷ giữa hai nhà Tôn chính xác hơn, là mối quan hệ giữa bố của Trần Duệ – Trần Khai Sinh, và ông nội của bốn mươi năm trước, vì một tai nạn ngoài ý muốn, Trần Khai Sinh mất đầy nửa năm, mẹ Trần bỏ mặc con trai mười tuổi, một mình tái hôn đến làng tái hôn này hoàn toàn dứt khoát, mụ chẳng bao giờ đoái hoài đến sống chết của con trai mình việc có một chiếc giường để ngủ, có một mái hiên để trú mưa, Trần Khai Sinh không khác một đứa trẻ vô gia cư là ta lang thang khắp làng với hy vọng ai đó thấy mình đáng thương, gọi anh ta vào nhà cho bát cơm, ăn ngang bụng rồi lo tiếp ngày ấy, bố của Tôn Ngữ Đàm – Tôn Bình hẵng còn quấn nội là chủ gia đình, là người rất hào bảo Trần Khai Sinh gọi mình một tiếng anh trai, mặc dù nhà không dư dả, nhưng vẫn thường xuyên cho Trần Khai Sinh bát cơm cứu đông giá rét sắp đến, Trần Khai Sinh đứng trong ngôi nhà hở tuềnh hở toàng của mình, gió lùa tứ ta nghiến răng mò đến nhà họ ta lăn lộn đã lâu, đủ để biết ai sẽ dang tay cứu nhiên ông nội Tôn bảo anh ta vào nhà, nói nhà nhiều việc quá, gọi anh ta vào bếp thổi lửa Khai Sinh cúi đầu vài năm như thế, ngoài việc gầy trơ xương, Trần Khai Sinh đã có thể dựa sức mình lo miếng ăn ta đi theo những người trẻ trong làng vào nam, làm việc trong một nhà máy ở Hải đó, giống như hàng ngàn câu chuyện cũ, cậu bé nghèo đáng thương đã đổi sự thông minh, hiếu học, nhẫn nhịn và tham vọng của mình, từ một nhân viên bình thường trong dây chuyền lắp ráp, Trần Khai Sinh được các lãnh đạo chú ý, cho hô mây gọi bằng cách nào đó, anh ta đã lọt vào đôi mắt xanh của tiểu thư nhà quan chức cấp cao ở Hải thành, sau khi kết hôn, anh ta như được quý nhân phù ta kéo người ra tự lập nhà máy riêng, qua mấy chục năm chìm nổi, bây giờ trở thành Trần tổng vạn người tôn Thiệu thành, nơi chứng kiến sự sỉ nhục và đau khổ nhất của chủ tịch Trần, ông chưa từng muốn quay đến khi Trần Đình, con gái yêu quý của ông thi đậu vào trường danh giá nhất nước, ông mới bước ra khỏi câu chuyện thần kỳ, xuất hiện trước mặt mọi bao hết nhà hàng cao cấp nhất thành phố, đoàn xe dài hết mấy con phố, mời cả ngàn người từ già trẻ gái trai, khắp nơi trong làng đến, và tuyên bố không nhận quà biếu, chỉ muốn chiêu đãi mọi người tiệc ấy Tôn Ngữ Đàm đã tốt nghiệp cấp 2, cô đang có một kỳ nghỉ hè dài rất vui của cô, Tôn Bình, đã mở một cửa hàng cơ khí ở Thiệu Thành, sau khi dỡ hàng hóa ông nói chuyện này với mẹ Tô Nam, cả hai đều cảm Ngữ Đàm vừa ăn dưa hấu vừa xem TV, TV đang chiếu cảnh nữ chính rơi xuống vách đá, nên cô bị sốc một chút, sau đó cô mới nhận ra bố mình vừa nói có ai đó muốn mời cả làng đến khách sạn ăn cơm.“Tại sao?” Cô mở to hai mắt, “À không, ai giàu thế?”“Một chú, không đúng, con phải gọi bằng niệm ngày con gái ông ấy đỗ vào Đại học Bắc Đại, thực sự đáng để ăn mừng.” Mẹ cô nói, “Nhưng ông ấy giàu lắm, rất, rất giàu.”“Con có người ông kiểu này á?” Tôn Ngữ Đàm nói đùa, không để tâm hôm đến khách sạn, cô vẫn rất phấn là một cô bé chưa hiểu sự đời, lúc ngồi trên bàn ăn cô vẫn còn nghĩ về gia đình của ông giàu có chưa gặp bao giờ đều ngồi trên tầng hai nên cô không thấy lâu sau, chiếc bàn đã chật kín đồ nếm thử mấy món, và ngay lập tức đổ này, tất cả sự chú ý của cô đã tập trung vào mấy món trên lúc ăn, màn hình ở trung tâm hội trường lóe lên, bóng ba người xuất ngồi của Tôn Ngữ Đàm rất gần, cô liếc mắt là thấy là một gia đàn ông đứng bên trái, cúi đầu chỉnh giữa là một cô gái mặc váy hai dây, nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ bên phụ nữ dáng cao gầy, tóc xoăn ngang vai, bà đang nói gì đó với con gái, hai người cùng nhìn vào máy ảnh, nở nụ cười thân thiện.“Chào mọi người!” Khi giọng nói của Trần Khai Sinh truyền qua, vang vọng trong hội trường, đám đông ồn ào dần im lặng, mọi người nhìn bọn họ đầy tò mò và thắc mắc.“Đúng là thành ông chủ lớn liền khác hẳn.” Tôn Ngữ Đàm nghe thấy một người đàn ông trung niên nói chuyện phía sau, “Nhìn ông chủ Trần có 258 vạn này, giờ tôi nói lão từng đến nhà tôi xin cơm chắc chẳng ai tin.”Có người phối hợp cười vài tiếng, nhưng không ai đáp lại ông ta.“Cuối cùng cũng vẫn dựa vào đàn bà.” Ông ta tiếp tục, “Vợ lão mới là nhà giàu thực cái cằm hất ngược lên kìa, chắc ả chẳng đặt ai vào mắt ả lại chọn đúng Trần Khai Sinh nhỉ?”“Không chọn Trần Khai Sinh thì cũng không chọn ông, ông bớt mồm đi.” Ai đó mỉa ông ta.“Đúng là mỗi người mỗi mệnh.”
Góc lảm nhảm của Tâm, 'only' Tâm, không liên quan đến cá nhân, tổ chức nào khác. Các bài viết bắt đầu bằng "Bìa ...." có nghĩa là mình chỉ mần hình ảnh, nội dung bài viết về bản dịch/edit thuộc về dịch giả / editor của truyện đó. Kết Cuộc đời ngắn lắm, nên cố được đến đâu thì cố, còn lại thì mỉm cười thôi.
Tôn Ngữ Đàm mua vé máy bay về nước, Hải gian hạ cánh là 110 chiều, mọi người đã ngồi trên máy bay khá lâu, ai nấy đều mệt mỏi, giống như đám rối gỗ lặng lẽ ra khỏi cửa Ngữ Đàm đang đi giữa đám người, nhưng những người xung quanh cô đều vội vã, lướt như bay trên lối đi trải thảm mềm, cô tụt xuống cuối cùng, từ từ lấy hành này trở về, cô không nói với bất kỳ ai, vậy nên cô khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh tay đang vẫy ở đằng Sơn rất đắc chí “Ông chủ đoán như thần, nói trong hai ngày này chị nhất định sẽ bay này chỉ có một chuyến, bèn bảo em đợi ở đây, quả nhiên đã đợi được.” Cậu ta cầm lấy hành lý trong tay cô, “Bây giờ đi đâu hả chị Tiểu Đàm?”“Ông chủ anh đoán như thần mà, thử nói xem?”“Ông chủ bảo chắc chị sẽ về nhà ngủ, còn bảo buổi tối anh ấy sẽ đón chị đi ăn cơm.”“…” Đúng là Tôn Ngữ Đàm định như vậy buồn cười nói “Này, kêu ông chủ Chu đừng mở câu lạc bộ nữa, đi mở quầy xem bói đi.”“Không thể, ông chủ em chỉ bói cho nhân viên của mình thôi.”Cậu ta đang nói dở thì Chu Thuật Hâm gọi đến, nói rằng anh ta đã thuê dịch vụ dọn phòng cho nhà của cô ở Đường An Sơn, đồ dùng sinh hoạt cũng được thay mới.“Cô còn cần gì không? Tôn tiểu thư.” Giọng Chu Thuật Hâm nhuộm ý cười.“Không ơn biệt.” Tôn Ngữ Đàm có chút bực bội.“Buổi tối gặp nhé.”Ngủ dậy một giấc trời đã tối hẳn, đã hơn bảy giờ tối, bụng Tôn Ngữ Đàm réo vang, cô vội rời giường, ăn vài miếng bánh mua ở dưới lầu, rồi vừa gọi Chu Thuật Hâm vừa trang Thuật Hâm nghĩ cô có thể phải mua thêm đồ, nên trực tiếp đưa Tôn Ngữ Đàm đến trung tâm thương mại H Ngữ Đàm vịn tay lên thang máy, lên đến tầng hai thì chân không thể đi tiếp được thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện, cửa hàng không có tên, chỉ đóng đinh ba loại biểu tượng xương rồng khác nhau lên biển cửa hàng, bất kể là trên mặt đất, trên kệ gỗ gần tường hay trên trần nhà đều xếp đầy các loại xương chậu đựng cũng rất đặc biệt, từ nồi đất nung đơn giản, đến bát sứ trắng tinh xảo, hay hộp thiếc bằng bạc sáng có kích cỡ và hình dạng khác nhau, nhưng lại rất phù hợp với cây trồng bên tường trắng tinh sạch sẽ, không có quá nhiều đồ trang trí, dưới ánh đèn xen kẽ, phản chiếu cây cối xanh tươi mơn Ngữ Đàm như bước vào chốn bồng lai, lưu luyến nhìn khắp mọi Thuật Hâm mỉm cười đứng bên ta thừa biết sở thích này của cô, cũng biết dù cô có ngắm bao nhiêu cây đi chăng nữa, thì thứ cuối cùng cô mua, nhất định sẽ là kiểu xương rồng tròn mà cô ưng nhiên cô chọn một hộp kim loại nhỏ có in chữ tiếng Anh, ở giữa là cây xương rồng bí ngô màu vàng hổ phách.“Im.” Tôn Ngữ Đàm chặn đứng câu đùa của anh ta, “Tôi biết anh muốn nói gì.”Chu Thuật Hâm nhún vai, “Tôi mua nhé?”“Không cần.” Tôn Ngữ Đàm đập tay anh ta, “Bữa trước anh còn làm vỡ một chậu của tôi đấy?”“Không phải đã đền cho cô rồi à? Với cả đang yên đang lành cái chậu lại rơi xuống, tôi nghi cô cố tình bẫy tôi.”“Sếp nghĩ nhiều rồi, rõ ràng hai chậu đó để ở công ty anh.”“Đấy là vì cô không thể mang chúng đi thôi.”“Tôi đoán chắc anh nghĩ tôi không mang đi nên mới hào phóng đòi mua.”Chu Thuật Hâm cười, choàng tay qua vai rồi véo tai cô, “Cô biết muộn quá rồi.”Tôn Ngữ Đàm rụt cổ trốn anh ta,”Tôi biết lâu rồi, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh thôi, dừng ngay, tôi không thở nổi.” Cô cúi người thoát khỏi phạm vi khống chế của anh ta, giơ chậu cây lên uy hiếp “Còn động tay chân là tôi ném vỡ đầu anh đấy.”“Cẩn thận đụng người ta giờ.” Chu Thuật Hâm nắm lấy cổ tay cô kéo qua một sau Tôn Ngữ Đàm là một đôi nam nữ trẻ, có lẽ do bị chặn đường, sắc mặt người đàn ông không được đẹp lắm.“A–” Tôn Ngữ Đàm ngẩn ra, “Trần Duệ!”Trần Duệ mất kiên nhẫn sau khi thấy cô thì mặt mày giãn ra một ít, sau đó lại nhăn tít lại, ngập ngừng mở miệng, “Tôn–”“Tôn Ngữ Đàm” Cô tốt bụng nhắc nhở.“Lâu lắm không gặp.” Trần Duệ nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Cô về Hải Thành lâu chưa?”“Vừa về hôm nay.”“Thế bây giờ định…”“Chúng tôi chuẩn bị đi ăn.” Chu Thuật Hâm chủ động trả Duệ nhìn anh ta gật đầu, rồi lại nhìn Tôn Ngữ Đàm “Đây là?”Tôn Ngữ Đàm “Sếp của tôi.”Hoàng Sơ Vũ đứng bên cạnh Trần Duệ vẫn luôn dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, vội nói xen vào “Đây cũng là sếp của tôi.” Cô ấy chỉ vào Trần Duệ, sau đó nháy mắt với Tôn Ngữ Đàm, như thể người cùng cảnh Duệ nâng tay nhìn đồng hồ, giọng điệu tự nhiên nói “Vậy cùng ăn bữa tối đi.”Ba người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tôn Ngữ Đàm xua tay từ chối, “Không được, không được, hai người đang bận việc, cứ kệ chúng tôi đi.”“Hết bận rồi.” Giọng Trần Duệ lộ vẻ không cho phép cự tuyệt, “Nhiều năm không gặp, hiếm lắm hôm nay mới chạm mặt, giờ không ăn một bữa, nhà tôi về lại nói tôi không ra gì.”Dưới sự khăng khăng của Trần Duệ, bốn người đã ngồi trên tầng cao nhất của một nhà hàng ngoài trời. truyện đam mỹTôn Ngữ Đàm nhìn Trần Duệ lịch thiệp kéo ghế cho Hoàng Sơ Vũ, còn chu đáo hỏi ba người họ thích ăn gì, cô nghĩ thầm năm tháng thực sự là một lưỡi dao vô hình, Trần Duệ phong độ quý ông này đâu còn là cậu thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ của cô? Trước đây, đừng nói là Trần Duệ chủ động mời cơm, đến cả con mắt còn chẳng buồn liếc cô một đúng, Tôn Ngữ Đàm đột nhiên nhận ra ký ức của mình sai quá, Trần Duệ vẫn luôn chu đáo mà, chỉ là không xem trọng nhà cô giờ anh đã thay đổi rất nhiều, nhìn cô cũng rất lịch sự ôn hòa bữa cơm, Trần Duệ hỏi cô đang làm nghề Ngữ Đàm suy nghĩ rồi trả lời, chắc cũng coi như là một giám sát viên, lập tức bị Chu Thuật Hâm trừng mắt, vì thế đề tài từ công việc của cô đã đổi thành hai ông chủ trao đổi danh thiếp cho Ngữ Đàm lại yên tâm ăn chuyện chán chê với Chu Thuật Hâm, Trần Duệ chợt nhớ ra một việc, liền hỏi cô, “Bây giờ cô đang ở đâu?”“Đường An Sơn.”“Trùng hợp vậy.” Trần Duệ lau môi, nhàn nhã nói “Chúng tôi vừa hay có một dự án bên đó, thỉnh thoảng tôi sẽ sang đó ở, Tôn Ngữ Đàm, có vẻ như chúng ta sẽ là hàng xóm.”“Chà, đúng là trùng hợp.” Thỉnh thoảng ở sao, Tôn Ngữ Đàm không quan tâm Thuật Hâm hỏi cô “Tôi gọi xe chở cô về nhé?”“Đừng, ở đây có tàu điện ngầm mà, đi 10 phút là xe thì ai lái?”“Bảo Tiểu Sơn tới đón cô thôi.”“Stop, tưởng tôi không biết à, anh định lừa tôi đến văn phòng anh làm việc thì có.”“Sao cô toàn nghĩ xấu về tôi thế, mỗi ngày đi đi về về, chúng tôi lại dịu dàng, dễ thương như thế, chẳng lẽ Tiểu Đàm không định đến sao?”“Sếp đừng có ném viên đạn bọc đường cho tôi.”Hai người nói qua nói lại, Hoàng Sơ Vũ vừa đi toilet về ngửi thấy thính thơm, buột miệng nói “Ôi, chị Tiểu Đàm, tình cảm của chị với sếp tốt ghê.”Tôn Ngữ Đàm “Cách mạng hữu nghị cả đấy.”Trần Duệ vốn ở phía đối diện lặng lẽ quan sát, lại bất ngờ nhận được một cú điện thoại, mấy phút sau thì dắt Hoàng Sơ Vũ vội vã rời đi.***
xương rồng hoảng loạn